Dạo gần đây việc Dung Cửu hay qua lại với cậu, chẳng lẽ cũng là do ảnh hưởng của cái “buff người gặp người thích” kia? Nếu thật là vậy, trong lòng Kinh Trập càng thêm áy náy day dứt.
“Không thể xóa bỏ ảnh hưởng đó sao?”
【Đã là trừng phạt thì không thể xóa.】
Kinh Trập bất lực. Hai cái “buff” này, nhìn bề ngoài thì có vẻ khiến người khác chịu thiệt, nhưng thực ra lại âm thầm ảnh hưởng đến mọi mặt trong cuộc sống của cậu. Nếu không, cũng chẳng gọi là trừng phạt.
Đặc biệt là ảnh hưởng kéo dài sau đó...
Nếu Kinh Trập là kiểu người không tích cực hay để tâm vào chuyện vụn vặt thì rất dễ nghi ngờ: Rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu và Dung Cửu có khi nào là do bị yêu thuật mê hoặc mà thành? Càng nghĩ, càng cảm thấy khó chịu rối rắm.
Nhưng dù sao thì Dung Cửu cũng còn đỡ hơn đám người ở Thừa Hoan cung nhiều.
Mấy kẻ bên đó phản ứng còn dữ dội hơn Dung Cửu, nếu lúc ấy bị họ bắt được thì giờ Kinh Trập đâu còn nguyên vẹn. Cũng may Dung Cửu là người tự chủ tốt, tính tình lạnh nhạt nên mới sớm thoát khỏi ảnh hưởng của buff khiến Kinh Trập thấy nhẹ lòng không ít.
“Rốt cuộc phải làm sao thì mi mới chịu rời đi?” Kinh Trập uể oải hỏi: “Ta không thể nào giúp Thụy vương đăng cơ được, ta có thù với y.”
Hệ thống im bặt.
Ký chủ và mục tiêu nhiệm vụ có thù, nhất quyết không hợp tác, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.
Nhưng hệ thống cũng là lần đầu ràng buộc nhầm người.
Thấy hệ thống không đáp, Kinh Trập bực bội day trán, lại hỏi: “Tại sao phải giúp Thụy vương? Vì y là minh quân sao?”
Không lý nào tự nhiên lại có chuyện tốt rơi trúng đầu như thế.
【Vài năm nữa, Cảnh Nguyên Đế sẽ mắc bệnh nặng, rồi tự thiêu ngay trên giường bệnh. Các vương gia trưởng thành đều bị thiêu chết trong cung, chỉ còn lại một hoàng tử mới bảy tuổi. Cậu bé kế vị, không quyền không thế, triều đình thì tranh giành quyền lực, chẳng ai để mắt tới nó. Sau đó người Khương tiến xuống phía nam, chiến tranh kéo dài suốt ba mươi năm, thiên hạ rơi vào loạn lạc.】
【Hệ thống là tập hợp những oán niệm của vị hoàng đế cuối cùng.】
【Trong số các vương gia trưởng thành, Thụy vương là người có thân phận, địa vị, năng lực đều phù hợp nhất.】
Sắc mặt Kinh Trập tái nhợt, hàng mi khẽ run, cả người mềm nhũn dựa vào đầu giường.
Cảnh Nguyên Đế vài năm nữa sẽ chết? Các vương gia khác cũng không còn?
Đất nước diệt vong, giang sơn đổ nát? Tập hợp oán niệm? Vậy chẳng phải là ma?
Một luồng khí lạnh lan từ lòng bàn chân lên đến gáy khiến cậu càng thêm mong hệ thống biến mất.
Từng chuyện từng chuyện xâu chuỗi lại, dù trước kia Kinh Trập còn cố làm ngơ, nhưng giờ đây đã không thể không để tâm.
Cậu mím môi, giữa chân mày phủ một tầng lo âu u ám.
“Nếu đúng như lời mi nói, thật ra không nhất thiết phải để Thụy vương đăng cơ, chỉ cần ngăn được cái kết cục nước mất nhà tan là được... phải không?”
Kinh Trập rất thông minh. Nếu không, cậu cũng chẳng thể lẩn mình trong cung nhiều năm như vậy mà chưa bị bại lộ.
Câu nói cuối của hệ thống thực chất đã tiết lộ lý do vì sao nó chọn Thụy vương.
【Đúng vậy.】
Hệ thống thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy tại sao không phải là Cảnh Nguyên Đế?” Kinh Trập hỏi dồn: “Nếu ta có thể nhắc hắn sớm về bệnh tình, có lẽ có thể ngăn chuyện tự thiêu. Mà không có tự thiêu, thì sẽ không có đại họa kia.”
Cậu chẳng biết nhiều về vị hoàng đế đó, cũng không rõ hắn có thực sự làm ra chuyện như vậy không. Nhưng những gì hệ thống vừa nói quả thật khiến người ta sợ hãi.
Cảnh Nguyên Đế kế vị từ tay tiên hoàng, tuy chưa đến mức thái bình thịnh trị nhưng triều chính cũng như sáng suốt, không có thiên tai lớn, cũng không có dân phiêu bạt. Biên cảnh dù có kẻ rục rịch, nhưng chỉ cần triều đình vững vàng thì vài năm tới sẽ không xảy ra chuyện gì.
Muốn thay đổi cục diện này, một mình Kinh Trập là không đủ.
Nếu có thể nhắc nhở hoàng đế, thì dù hy vọng mong manh, cũng còn hơn không. So với việc đi giúp Thụy vương mưu quyền, cậu thà chọn cách này.
【Cảnh Nguyên Đế không để tâm.】Hệ thống đáp. 【Nên vô ích.】
Lòng Kinh Trập chợt lạnh đi.
“Ý mi là hắn cố tình mặc kệ?”
【Hệ thống chỉ biết sự việc phát sinh khách quan, không thể phán đoán suy nghĩ chủ quan. Nhưng đúng là Cảnh Nguyên Đế không hề quan tâm.】
Kinh Trập cau mày, còn chưa kịp nghĩ thông, hệ thống đã lại vang lên lần thứ hai.
【Nhiệm vụ số ba: Ngăn cản cái chết của Diêu tài nhân】
Kinh Trập mở to mắt: “Là Diêu tài nhân ở Bắc phòng sao?”
【Đúng vậy.】
Trong Bắc phòng, đúng là có một người tên như thế.
...
Trong Thừa Hoan cung, vài tiếng bước chân khẽ vang lên từ ngoài cửa, tiếng xào xạc dẫm trên tuyết tạo thành một hàng dấu chân kéo dài. Mặt đất vừa được quét sạch, lại nhanh chóng bị tuyết rơi phủ lên một tầng trắng xóa.
Thu Dật vừa đi đưa lễ về, nàng ta cau mày trông sắc mặt không dễ chịu.
Cung nữ nhị đẳng Xảo Lan trông thấy, vội vàng đón tới, nắm tay nàng ta nói: “Thu Dật tỷ tỷ ra ngoài có bị lạnh không? Mau vào đi, sưởi ấm tay chân chút nào.”
Xảo Lan là người giỏi ăn nói, luôn nói được vào lòng người, ngày thường nhờ cái miệng ngọt ngào đó mà kiếm được không ít lợi. Nhưng hôm nay Thu Dật lại chẳng có tâm trạng, rút tay ra rồi vội vàng đi vào trong.
Xảo Lan nhất thời mất mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Một cung nữ nhị đẳng khác là Thành Lan bật cười khẽ, nói nhanh nhẹ: “Có người cái gì thơm cũng bám vào, lại không nhìn xem thân phận mình ra sao, thật là chẳng đáng yêu gì mấy.” Nói xong liền quay người làm việc, không buồn để ý ánh mắt oán hận của Xảo Lan phía sau.