Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 14

Trước Sau

break

“Nàng ấy bụng dạ hẹp hòi, nếu có chọc giận thì sau này cẩn thận bị ngáng chân đấy.”

“Không chọc thì nàng ta sẽ không ngáng chân chắc?” Thành Lan bĩu môi. “Đừng quên, hôm nay Thu Dật tỷ tỷ ra ngoài làm việc, chọn hai Lan khác mà không chọn nàng ta, lúc đó trông thế nào, ngươi không nhớ à?”

Tâm Lan nhớ đến tính cách xưa nay của Xảo Lan, cũng lắc đầu.

“Nhưng mà sắc mặt của Thu Dật tỷ tỷ hôm nay thật không tốt.” Nàng nhỏ giọng nói: “Ngày thường tỷ ấy là người dịu dàng nhất trong mấy đại cung nữ.”

Thu Dật đang bị vài cung nữ nhị đẳng bàn tán, lúc này đã được thông báo cho vào nội điện, gặp Từ tần.

Nội điện Thừa Hoan cung ấm áp như mùa xuân, Từ tần đang tựa nghiêng trên nhuyễn tháp đọc sách, bên cạnh là đĩa hoa quả mùa đông hiếm có thực sự rất biết cách hưởng thụ.

Thu Dật khom người hành lễ: “Nương nương, Thu Dật đã trở về.”

Từ tần ngẩng đầu lên, là một nữ tử khoảng hơn hai mươi tuổi, dung mạo đoan chính sáng sủa, trông rất rực rỡ. Nàng đặt sách xuống, ra hiệu cho Thu Dật đến gần.

“Sao trông sắc mặt thế này? Ngoan nào, bị cái gì dọa rồi hả?”

Thu Dật và hai đại cung nữ trong điện đều đã quen, Từ tần vốn cao lớn xinh đẹp, khi nói chuyện với bọn họ lúc nào cũng dịu dàng, còn mang chút thân thiết.

“Nương nương, nô tỳ làm theo lệnh của người đi đưa lễ vật cho mấy vị nương nương…”

Thu Dật kể lại tỉ mỉ những chuyện xảy ra trong ngày.

Từ tần sai Thu Dật đi đưa lễ vốn mang dụng ý khác.

Lưu tài nhân vừa bị Cảnh Nguyên Đế ban chết, mà nàng lại đang ở điện phụ của Vĩnh Ninh cung. Chủ điện của Vĩnh Ninh cung là Khang phi có tính tình ôn hòa nhất, không hay ra ngoài, nên cũng chẳng quản nổi Lưu tài nhân.

“Nô tỳ đến Vĩnh Ninh cung, thấy sắc mặt Khang phi nương nương trắng bệch, có vẻ bị chuyện của Lưu tài nhân dọa sợ. Khi ra khỏi cung, thấy người của ngự dụng giám đang dọn dẹp điện phụ… những kẻ hầu hạ kia, toàn bộ đều không còn nữa.”

Giọng Thu Dật hạ thấp. Lưu tài nhân hôm qua mới chết, hôm nay người của ngự dụng giám đã tới thu dọn đồ, tốc độ nhanh đến kinh người.

Nhưng điều khiến người ta khiếp đảm hơn là: Lưu tài nhân chết, ngay cả những người hầu hạ nàng ta cũng mất mạng.

Xuân Liên khẽ nói: “Bệ hạ thật thật tuyệt.”

Sau khi Lưu tài nhân chết, thi thể bị đưa trả về cho Hoài Nam Vương, ngay cả một tang lễ đàng hoàng cũng không có. Đám hạ nhân cũng bị liên lụy, không biết nên nói hoàng đế lạnh lùng hay nên nói hắn nhẫn tâm.

Tần tần trừng nàng ta rồi lạnh giọng nói: “Lưu tài nhân là tự mình chuốc lấy. Cái miệng không có chừng mực này, thì dứt khoát ngươi cút khỏi cung đi.”

Xuân Liên sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, liên tục nói: “Nô tỳ biết sai rồi.”

Từ tần xoa xoa trán, nghĩ tới Lưu tài nhân ngày trước rực rỡ xinh đẹp, có gương mặt như thế, được sủng cũng không có gì lạ. Nhưng tuổi còn nhỏ, không biết trời cao đất dày, bị nâng lên tận trời thì thật sự tưởng mình là tiên nữ, trở nên ngông cuồng.

Trong cung có những chuyện, nước sâu vô cùng.

Lần này, Lưu tài nhân chẳng qua chỉ là vật hy sinh.

Từ tần cụp mắt nhìn Thu Dật: “Còn chuyện gì nữa, nói hết ra đi.”

Thu Dật kể tiếp: “Có hai ba lượt người đến Vĩnh Ninh cung thăm hỏi, đều là… Sau đó, nô tỳ ra về… Nhưng lúc trở lại, nô tỳ đụng phải người của Bắc phòng.”

“Ngươi nói, người của Bắc phòng cũng tới dò la chuyện của Lưu tài nhân?”

Từ tần nhướng mày, có phần kinh ngạc.

Bên Bắc phòng, ngoài vài vị phi tần của tiên hoàng, thì không có ai là phi tần của Cảnh Nguyên Đế. Đó là vì tính tình đế vương cay nghiệt, nếu có phi tần nào bị hắn ghét đến mức ấy, thì e rằng đã giống như Lưu tài nhân, làm gì còn cơ hội đến Bắc phòng mà sống sót?

Thu Dật cúi người: “Đúng vậy. Ban đầu tên tiểu tử của Bắc phòng kia không biết điều, nô tỳ cho người đánh y một trận, kết quả lại dẫn tới một cung nữ khác. Cô ta không dám ra mặt, đợi chúng nô tỳ rời đi mới đến tìm y.”

Lúc ấy Thu Dật cảm thấy có người đang nhìn trộm, giả vờ rời đi nhưng kỳ thực quay lại xem, vừa đúng lúc thấy Hà Diệp đến tìm Trường Thọ rồi rời đi cùng nhau.

Nàng nghi ngờ hành tung của Hà Diệp, cố ý tra xét, phát hiện Hà Diệp lại đi ra từ gần Vĩnh Ninh cung.

“Người của Bắc phòng, tại sao lại muốn dò hỏi chuyện của Lưu tài nhân?” Từ tần lẩm bẩm: “Nói ra thì Lưu tài nhân chết thì chết, sao ngự thiện phòng cũng thay người?”

Tên Tiền Khâm kia làm việc ở ngự thiện phòng rất thuận buồm xuôi gió, tuy không được trọng dụng mấy, nhưng lại biết cách cư xử. Lần này Lưu tài nhân đòi nước đòi canh, ông ta đều chuẩn bị đầy đủ, đâu thể nói là có sai sót gì.

Cảnh Nguyên Đế sao lại giết cả ông ta?

Từ tần nghĩ mãi không thông, dứt khoát không nghĩ nữa.

Nàng ta mỉm cười ngả người ra sau, nheo mắt: “Hôm nay kẻ muốn làm bọ ngựa thì nhiều, nhưng kẻ muốn làm chim sẻ cũng có. Ta thì làm bọ ngựa, xem xem chim sẻ sẽ làm gì.”

Thu Dật hơi ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý.

Việc Từ tần hôm nay cho nàng ta ra ngoài rùm beng một phen là để nghe ngóng tin tức, nhưng đồng thời cũng là mồi nhử, muốn xem người khác sẽ phản ứng thế nào.

Ít nhất thì sự khác thường của Bắc phòng, chắc chắn không chỉ mỗi họ biết.

Thu Dật nói xong, Từ tần ban thưởng cho nàng ta một chút, rồi cho lui ra.

Bên cạnh Từ tần thường có Xuân Liên và Hạ Hòa nói chuyện.

Hạ Hòa làm việc nhanh nhẹn, Xuân Liên là người Từ tần đưa vào cung từ bên ngoài, tuy thỉnh thoảng nói chuyện không vừa miệng, nhưng vì là người cũ, nên Từ tần luôn rộng lượng vài phần, ngày thường người khác cũng không tranh giành với nàng ta.

Thu Dật hành xử ổn trọng, cử chỉ đoan trang, Từ tần thường sai nàng ta ra ngoài đi lại, ứng đối đều không sai sót.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc