Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 15

Trước Sau

break

“Thu Dật tỷ tỷ, chúng ta có đi Bắc phòng không?”

Một cung nữ tên Sơn Lan lại gần, chu miệng, trông có vẻ không vui.

Thu Dật chọt nhẹ lên trán nàng ta, bật cười: “Nói gì kỳ thế? Ra ngoài là để làm việc chứ không có việc thì đương nhiên không đi, đi Bắc phòng làm gì?”

Sơn Lan không vui nói: “Vừa rồi tên tiểu tử kia nói Bắc phòng không có người như thế, rõ ràng là có mà. Thu Dật tỷ tỷ còn tốt bụng nhắc nhở y, sao lại không tìm ra người được chứ?”

Thu Dật nghe Sơn Lan nói vậy, trong lòng không vui vài phần.

Nàng ta đương nhiên nhớ tới chuyện hôm đó.

Hôm đó, Từ tần đột nhiên muốn ăn một món ăn vặt, là món thường ngày trong cung không làm. Việc vặt ấy vốn chẳng tới lượt nàng ta, nhưng Thu Dật cẩn thận, sợ làm không tốt, nên đích thân đi giám sát, không ngờ trên đường lại đụng phải một tiểu thái giám.

Tiểu thái giám kia cúi đầu, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Thu Dật chú ý, không kìm được mà lại gần.

Những chuyện sau đó, đến nay Thu Dật vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng đồng thời cũng có vài phần tiếc nuối.

Nếu hôm đó có thể giữ được người kia lại, hỏi rõ ràng một chút thì tốt rồi.

Nàng ta đè nén sự thất vọng nhàn nhạt trong lòng, bình tĩnh nói:

“Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu người ta không tình nguyện, thì miễn cưỡng còn ý nghĩa gì?”

Trong lòng Sơn Lan còn để tâm nhiều hơn người khác, đảo mắt một cái, cười hì hì nói:

“Thế sao tỷ lại đánh người ta? Muội còn tưởng tỷ giận vì y không chịu nói chứ.”

Ngón tay Thu Dật chọc mạnh hơn

“Miệng còn cần không đấy? Cứ nói bừa. Ta đánh y đương nhiên là vì ánh mắt y đảo về nơi không nên nhìn.”

Chỉ cần trả lời câu hỏi là được rồi, vậy mà ánh mắt cứ như muốn dán vào ngực ta, thật sự khiến người ta buồn nôn.

“ Nói cho cùng cũng đúng.”

Tuy Sơn Lan nhớ mãi không quên người gặp hôm ấy nhưng cũng chỉ là tâm tư trẻ con, tìm không được thì cũng đành thôi.

Nói cũng lạ, hôm đó vừa gặp người đó là tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng, chỉ muốn bắt lấy nhưng giờ qua một thời gian, cảm giác si mê ấy cũng nhạt đi không ít, không còn quá cuồng nhiệt nữa.

Dăm ba câu đã đuổi được Sơn Lan đi, nét dịu dàng trên gương mặt Thu Dật mới dần nhạt xuống.

Cô và Sơn Lan cảm thấy giống nhau, thật ra thời gian trôi lâu như thế, nếu còn nhớ mãi không quên, thì nàng đã sớm tìm đến Bắc phòng rồi, đâu đợi đến hôm nay vừa gặp người liền thuận miệng hỏi một câu như vậy?

Nhưng lý do ngăn Sơn Lan còn có nguyên nhân khác.

Ngày đó rượt đuổi trong cung thực sự quá trớn, sau khi về cung, Thu Dật đã sợ hãi suốt một thời gian dài, sống lưng lạnh toát, mãi đến gần đây mới dần bình tâm yên lòng.

Thế mà hôm nay, lại đột nhiên có cảm giác tim đập chân run ấy, như một loại cảnh báo.

Tốt nhất là đừng sinh chuyện.

Những việc vụn vặt trong hoàng cung nghiêm ngặt ấy, rất nhanh đều gom thành một dòng chảy, cuối cùng biến thành từng tờ tấu chương nhỏ đặt trên bàn trong chính điện của cung Càn Minh.

Từng chồng, từng chồng một.

Cho đến khi có một đôi tay, cầm lấy nó.

Ninh Hoành Nho đứng sau lưng, cung kính khom người như một ông lão.

“Bệ hạ, tất cả đã được xử lý sạch sẽ, ngày mai Hoài Nam Vương nhất định sẽ nhận được món lễ này.”

Tuy không biết vì sao Cảnh Nguyên Đế nổi giận ra tay tàn nhẫn.

Nhưng người thường xuyên ở cạnh hoàng đế, cũng không cần biết nhiều đến thế, chỉ cần một lòng một dạ làm việc vì bệ hạ là được.

“Còn gì nữa không?”

Giọng của Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng, giữa mùa đông nghe càng rợn người.

Ninh Hoành Nho vội nói tiếp: “Thái hậu muốn mời bệ hạ qua một chuyến, bàn chuyện lập hậu.”

“Không gặp.”

Ninh Hoành Nho lập tức im miệng.

Thật ra ông ta cũng đoán được, gần đây tâm trí của Cảnh Nguyên Đế đều dồn vào chính sự, phần còn lại ít ỏi, lại rơi vào Bắc phòng.

Chỉ không biết... cái kẻ xui xẻo kia, rốt cuộc chọc giận vị sát thần này ở chỗ nào.

Gió lạnh gào thét, nơi hoang tàn như Bắc phòng, lạnh đến thấu xương.

Kinh Trập đứng ngoài cửa, liên tục hắt xì mấy cái.

Minh Vũ hỏi:“Có phải bị Minh ma ma bắt làm việc mệt rồi không?”

Kinh Trập lập tức bịt miệng anh ta lại, chỗ này còn ở ngay ngoài cửa Minh ma ma kia mà.

Dạo gần đây, sau khi Trường Thọ bị đánh một trận, đã ngoan ngoãn hơn nhiều, ngoài việc ra ngoài làm việc thì đến cả mấy lời thô tục thường ngày cũng không dám nói.

Thấy y sửa được tật xấu, mọi người cũng vui lây.

Chứ không thì nghe y lải nhải ba ngày hai bận, ai mà chẳng bực?

Có điều, Minh ma ma thì lại đổ bệnh.

Là Hà Diệp phát hiện ra.

Trong Bắc phòng, nàng ta xem như là người thân cận nhất bên cạnh Minh ma ma, suốt ngày quanh quẩn bên bà ta, đến mấy vị chủ tử cũng chẳng hầu hạ mấy.

Ba ngày trước lúc sáng sớm, Hà Diệp đến hầu Minh ma ma dậy, ai ngờ vừa vào phòng đã thấy cả người bà ấy nóng rực, nói năng mơ hồ, vậy mà hôn mê rồi.

Hà Diệp sốt ruột muốn chết, cuối cùng chạy đi tìm Kinh Trập.

Cũng hết cách, theo lý thì cung nhân phát bệnh phải bị đưa ra ngoài. Nếu chuyện của Minh ma ma mà bị báo lên, chắc chắn sẽ bị đuổi ra chờ chết. Tuy bà là một trong những người đứng đầu Bắc phòng, nhưng suy cho cùng cũng chẳng phải nhân vật gì cao quý, gọi không nổi ngự y đến xem bệnh.

Hôm đó, Hà Diệp hốt hoảng lao vào phòng của thái giám, suýt nữa túm tuột quần áo Kinh Trập, nàng ta vừa khóc vừa cầu xin cssuj đi xem giúp, Kinh Trập vội vàng giữ lấy đai lưng, mới không để bị tụt.

Lần đầu tiên Vô Ưu thấy dáng vẻ Kinh Trập sợ hãi đến vậy, nếu không phải vì không đúng lúc, suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

Minh Vũ vội kéo Hà Diệp đứng dậy:

“Này Hà Diệp tỷ tỷ, tỷ muốn nhờ Kinh Trập giúp thì cũng không thể làm kiểu đó, tỷ cũng biết mà, Kinh Trập chỉ có chút bản lĩnh mèo cào, làm gì có khả năng chữa bệnh cho Minh ma ma?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc