Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 16

Trước Sau

break

Năm đó có thể chữa cho Trần Minh Đức là vì ông ta còn chút ý thức, tự mình quyết định, lại móc cả tiền riêng ra để đánh cược một lần với số mệnh.

Nhưng còn Minh ma ma?

Bà ấy hôn mê không tỉnh, nói không nên lời, lại từng hại Kinh Trập, cũng chẳng có tiền để đưa ra, cho dù Kinh Trập có cách thì chẳng lẽ phải bỏ tiền túi ra cứu? Mà nếu chữa không xong, ai sẽ chịu trách nhiệm?

Lúc Trần Minh Đức bị bệnh, ông ta đã nói rõ sống chết không liên quan, tuyệt đối không đổ lên đầu Kinh Trập.

Hà Diệp khóc lóc thảm thiết, cuối cùng dẫn đến việc Tam Thuận xuất hiện.

Tam Thuận đến, nghĩa là Trần Minh Đức đã biết chuyện.

Lão thái giám ngậm ống thuốc, rít vài hơi, lại thở dài một tiếng:

“Kinh Trập, ngươi đi xem một chút đi.”

Có ông ta ra mặt, tức là đã đứng ra gánh trách nhiệm.

Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, lập tức rời khỏi cửa đi đến chỗ Minh ma ma. Câu không muốn gây chuyện, nhưng nếu cứu được người, thì dù gì chỉ là một mạng còn cứu được vẫn nên cứu.

Trong mắt người khác, cậu là một thái giám, cái thứ nam không nam nữ chẳng ra nữ, đi chạm cổ tay Minh ma ma để bắt mạch thì chẳng ai nói gì, nhưng việc thay đồ, lau mồ hôi thì vẫn giao cho mấy cung nữ làm.

Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Kinh Trập mới thở ra một hơi, rồi nói chuyện với Hà Diệp.

“Minh ma ma chỉ là bị tức giận công tâm nên mới phát sốt, mấy hôm nay cần ăn thanh đạm, nghỉ ngơi cẩn thận, sẽ không sao đâu.”

Trước đó vì lo lắng nên Hà Diệp mới mất bình tĩnh, giờ biết Minh ma ma không sao, lập tức lấy lại thái độ bình thường, gật đầu với Kinh Trập, nói cảm ơn xong thì quay người đi vào phòng.

Khi họ đi ra, Vô Ưu kéo tay áo Kinh Trập:

“Hà Diệp tỷ tỷ mà bình tĩnh thì lại chướng mắt bọn mình rồi.”

Hà Diệp vốn không thích thái giám, luôn cảm thấy họ bất nam bất nữ, trong lòng thấy ghê tởm. Nếu không phải lần này gấp gáp quá, nàng ta đến cả phòng thái giám cũng chẳng muốn bước vào.

Vài ngày sau, quả nhiên Minh ma ma hồi phục, nhưng vẫn không thể rời giường, đều do mấy cung nữ thay phiên chăm sóc, mà như vậy thì máy chủ tử bên kia đành bị chểnh mảng.

Kinh Trập không tránh được phải làm thêm nhiều việc.

Nói chuyện xong với Minh Vũ, cậu đi thu dọn bát đũa, vừa đi vừa gom lại, cuối cùng là đến chỗ ở của Diêu tài nhân.

Cũng chính là người mà hệ thống từng nhắc tới.

Kinh Trập không hiểu nổi, tại sao Diêu tài nhân lại chết?

Cậu đã theo dõi mấy ngày nay, thân thể Diêu tài nhân vẫn coi như khỏe mạnh, nếu ăn uống đầy đủ, không mắc bệnh nặng, thì sống thêm mười năm nữa cũng không phải không thể.

Không phải do thân thể, vậy tức là có người muốn bà ta chết?

Trong lòng đang nghĩ chuyện, bước chân bỗng khựng lại một chút, thì ra trong phòng Diêu tài nhân đã vang lên tiếng chửi rủa.

“Đồ chó chết không có mắt, thấy ta sa sút thế này thì sinh khinh thường, trà không pha, áo không giặt, làm cái gì cũng chần chừ lười biếng, tay chân chậm chạp như vậy sao còn chưa chết đi cho rồi!”

Trong số các chủ tử ở Bắc phòng, người khiến người ta nản lòng nhất chính là Diêu tài nhân.

Tính khí bà ta không tốt, lại thích mắng người, có khi tâm trạng tồi tệ, mở miệng là mắng con tiện nhân kỹ nữ, mắng hết câu này đến câu khác, không thèm giữ thể diện.

Cung nhân chẳng ai muốn đến chỗ bà ta, càng không muốn làm việc.

Kinh Trập bước vào, sắc mặt Diêu tài nhân mới hòa hoãn một chút. Trong Bắc phòng này, người duy nhất bà ta có thái độ hơi tốt hơn một chút, chính là Kinh Trập, bởi những việc người khác không làm, thì người làm là cậu.

Nhưng nếu ngày nào tâm trạng bà ta không tốt, thì đến cả Kinh Trập cũng sẽ bị chửi thậm tệ.

Kinh Trập thu dọn đồ đạc, thở dài nói:

“Người cần gì, cứ nói, nô tài sẽ làm.”

Diêu tài nhân khoảng bốn, năm mươi tuổi, lông mày sắc sảo, mặt mũi chua ngoa, đang mặc một chiếc áo bông, tay rụt vào trong áo.

“Đám tiện tỳ kia, ta nói có mấy câu liền không vui, có bản lĩnh thì sao còn ru rú trong Bắc phòng?” Diêu tài nhân miệng mắng không tha, nhưng lại nhét cho Kinh Trập một miếng trái cây khô cứng đét: “Cút cút cút, ngươi cũng cút đi, đừng có chướng mắt.”

Kinh Trập ra khỏi phòng, lại thở dài một hơi.

Diêu tài nhân miệng độc, người cũng cay nghiệt, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhét cho cậu chút đồ, thứ gì cũng có, tùy vào lúc đó bà ta đang cầm thứ gì.

Tuy không được lòng người nhưng Kinh Trập cũng không mong bà ta chết.

Lần đầu tiên, cậu lên tinh thần, muốn thật sự làm nhiệm vụ này.

“Mi nói Diêu tài nhân sẽ chết, vậy bà ta chết như thế nào?”

【 Hệ thống không rõ. 】

Kinh Trập nghẹn họng: “Vậy mi biết cái gì?”

【 Hệ thống chỉ có thể phát nhiệm vụ, số nhiệm vụ ký chủ hoàn thành càng nhiều, năng lực của hệ thống sẽ càng mạnh. 】

Chuyện này thật ra hỗ trợ lẫn nhau.

Kinh Trập cau mày, nói cách khác, nếu hệ thống này rơi vào tay Thụy vương, thì đúng là trời sinh một cặp, đôi bên cùng có lợi?

Kinh Trập sải bước, đi vào trong tuyết.

Chuyện nhiệm vụ thì không nói, nhưng tính mạng của Diêu tài nhân, cậu vẫn muốn giành lấy một phen.

【 Chỉ cần ký chủ tình nguyện là tốt rồi. 】 Hệ thống nói: 【 Cũng có thể miễn trừ hình phạt. 】

Nói đến hình phạt, sắc mặt Kinh Trập lập tức sụp xuống.

Cái loại hình phạt đáng chết đó... đúng là âm hồn bất tán, cậu không muốn nếm trải lần thứ ba đâu.

Cậu đúng là cái đồ xui xẻo.

Một khi để tâm đến chuyện của Diêu tài nhân, Kinh Trập không khỏi để ý nhiều hơn.

Diêu tài nhân là phi tần của tiên đế, thân phận chỉ là tài nhân, trong hậu cung của tiên đế vốn chẳng là gì, nhưng cuối cùng lại bị giáng vào Bắc phòng, điều này cũng có chút đặc biệt.

Diêu tài nhân miệng độc, tính xấu, thích mắng chửi, cung nhân trong Bắc phòng đều từng lén lút chửi bà ta sau lưng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc