Bình thường Kinh Trập không thích nghe chuyện thị phi, nên chẳng hay để tâm, đến khi cố tình hỏi han dò xét, mới phát hiện mọi người cũng có khá nhiều lời đồn về xuất thân của các chủ tử.
Hôm đó, khi nghe Kinh Trập hỏi về Diêu tài nhân, Minh Vũ liền bật cười.
“Ta còn tưởng ngươi không thích nghe mấy chuyện này nữa cơ. Nếu hỏi người khác thì chắc chẳng biết đâu, chứ chuyện về Diêu tài nhân thì ta lại biết chút ít.”
Anh ta cười có phần đắc ý nhưng không khiến người ta ghét.
“Chuyện này ta nghe Bát Tề kể.” Minh Vũ nói, Bát Tề lớn hơn họ, biết được nhiều hơn: “Diêu tài nhân vốn là người của thái hậu Từ Thánh, nghe nói là họ hàng xa. Lúc thái hậu Từ Thánh bị bệnh, bà ta được chỉ định đến hầu hạ, ai ngờ thái hậu lại mất trong đợt bệnh đó, tiên đế nổi giận vì cho rằng Diêu tài nhân hầu hạ không chu đáo, nên giáng bà ta xuống Bắc phòng.”
Thái hậu Từ Thánh là mẫu thân của Cảnh Nguyên Đế, năm đó chỉ bị cảm lạnh, lúc đầu ai cũng không nghĩ sẽ nguy kịch, chẳng ngờ cuối cùng vị nguyên hậu ấy lại ra đi.
Kinh Trập ngẫm nghĩ, nhớ đến điện nhỏ kia.
Bên cạnh điện Phụng Tiên có một tiểu viện, trong viện có một điện nhỏ, hôm đó cậu đã nhìn thấy linh vị của thái hậu Từ Thánh bên trong.
Nói mới nhớ, hôm đó, vì sao Dung Cửu lại xuất hiện trong điện đó?
Kinh Trập nhíu mày. Dung Cửu chẳng phải là thị vệ tuần tra Bắc phòng sao? Khoảng cách từ điện Phụng Tiên đến Bắc phòng cũng không phải gần.
Minh Vũ không biết Kinh Trập đang nghĩ gì, vẫn tiếp tục kể.
“Diêu tài nhân bị đưa đến Bắc phòng, mấy năm đầu còn rất yên tĩnh, nhưng không biết sao về sau như hóa điên, mỗi ngày đều mắng chửi, khiến người ta không dám tới gần, đến cả mấy chủ tử thỉnh thoảng đi lại cũng chẳng muốn trò chuyện với bà ta.”
Anh ta nhún vai, vỗ vai Kinh Trập.
“Chỉ có ngươi là người tốt, không để bụng mấy lời chửi rủa đó.”
Kinh Trập bình tĩnh nói: “Bà ta là chủ tử, mình là nô tài, bị mắng vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào.”
Minh Vũ cười gượng: “Ta thì không rộng lượng như ngươi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ít ra bà ta cũng không làm cái trò ép người dùng nước nóng giặt đồ.”
Kinh Trập nhíu mày, nắm lấy tay anh ta xem. Minh Vũ vội lắc đầu, cười nói: “Không phải ta, là Minh ma ma.”
Giọng anh ta hạ thấp xuống.
“ Ngươi không biết đấy, Minh ma ma sau khi khỏi bệnh thì miệng hơi bị méo, nói năng cũng không rõ ràng, tính khí càng lúc càng tệ.”
Minh Vũ bĩu môi, ra hiệu nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy hai cung nữ đi ngang qua, một người là Hà Diệp, vừa đi vừa rơi nước mắt, người còn lại đang an ủi nàng ta.
Tay Hà Diệp sưng lên như móng heo đỏ, còn có vài chỗ nổi bọng nước lớn.
Sắc mặt Kinh Trập trầm xuống: “Minh ma ma cố ý hành hạ người?”
Minh Vũ nói: “Thân thể hỏng rồi thì lòng dạ cũng thành xấu xa. Ngươi nhìn xem, trước kia đâu ai nhận ra bà ta độc ác như vậy.”
Tuy Minh ma ma là người đứng đầu họ, nhưng quản thái giám thì có thái giám, quản cung nữ thì có cung nữ, Minh ma ma có thể giày vò cung nữ, chứ đụng đến thái giám thì Trần Minh Đức tuyệt đối sẽ không cho phép.
Vì vậy, Minh Vũ mới có thể cảm thán như chuyện không liên quan đến mình.
Kinh Trập lắc đầu, cùng Minh Vũ tiếp tục đi quét dọn.
Chỉ là khi đến trước phòng Minh ma ma, lại thấy tấm rèm cửa bị vén lên, một bóng người cao gầy đứng ở ngưỡng cửa, gọi hắn:
“Kinh Trập, Minh ma ma gọi cho ngươi vào nói chuyện.”
Minh Vũ theo phản xạ nắm lấy tay áo Kinh Trập, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Kinh Trập mỉm cười với hắn, rồi nhìn về phía Hạm Đạm:
“Hạm Đạm tỷ tỷ, ta vào đây.”
Khóe mắt Hạm Đạm hơi đỏ, rõ ràng là vừa khóc xong.
Tay nàng ta phần lớn đều bị tay áo che kín, chỉ lộ ra chút vải trắng băng bó.
Không biết có phải giống Hà Diệp không...
Kinh Trập bước vào phòng, thân thể lập tức cảm thấy ấm hơn.
Trong phòng Minh ma ma đang đốt lò than, tuy không phải than không khói, nhưng dù sao cũng ấm hơn ngoài trời nhiều. Cậu vừa bước vào, Hạm Đạm đã vội đóng cửa lại. Trong phòng kín bưng, mùi không dễ chịu, cũng khá u ám, Minh ma ma đang nghiêng người ngồi trên ghế.
Kinh Trập tiến lên vài bước, hơi khom người:
“Tham kiến ma ma.”
Minh ma ma không nói lời nào, ánh mắt âm lạnh đánh giá Kinh Trập từ đầu đến chân, như móc sắt sắc bén, khiến người ta thấy nhức nhối.
Kinh Trập để mặc bà ta nhìn, khóe mắt lướt qua thấy Hạm Đạm đứng bên, tay đan chéo, có chút lúng túng.
“Nghe nói ngươi biết chút y thuật, lại đây xem thử, thân thể ta còn cứu được không.” Minh ma ma mở miệng, môi và mắt đều méo xệch: “Lại đây.”
Kinh Trập không nhúc nhích:
“Thứ cho tiểu nhân bất tài, chút kỹ năng vụn vặt ấy chẳng nhìn nổi mạch tượng, không thể chẩn trị cho ma ma.”
“Là không biết, không thể, hay không muốn?”
Minh ma ma hất chén trà xuống, giọng âm u thốt ra.
Nước trà nóng hổi văng lên chân, thấm vào đế giày, suýt nữa mảnh sứ văng lên bắn trúng.
Hạm Đạm giật mình hét lên, rồi lập tức nuốt lại.
Kinh Trập nhàn nhạt nói:
“Tiểu nhân bất tài, thật sự không làm được.”
Minh ma ma trừng mắt lạnh lẽo nhìn Kinh Trập, hận không thể lột da cậu ra.
Nguyên nhân khiến bà ta sinh bệnh nặng, là vì sau khi Hà Diệp trở về, đã nói với bà rằng người trong thiên điện của Thừa Càn cung đều đã “không còn” rồi.
Chữ “không còn” trong cung này dùng rất có ý tứ.
Minh ma ma vừa nghe đã hiểu ngay ý là gì, đến cả đứa con gái nuôi kia cũng bị liên lụy. Bà ta vừa kinh hoàng vừa giận dữ, lại sợ tai họa ập tới mình, nên sinh bệnh một trận, suýt nữa thì không tỉnh lại.
Tỉnh dậy rồi, lại phát hiện ra bộ dạng mình tàn tạ như thế, tinh thần trong lòng đã sụp đổ quá nửa. Với bộ dạng này, dù có rời Bắc phòng thì cũng chẳng ai cần tới bà nữa, những toan tính trước kia đều hóa thành hư ảo.