Bà ta bắt đầu ghi hận Hà Diệp mang tin khiến bà lâm bệnh, lại càng oán hận Kinh Trập.
Lưu tài nhân chết rồi, Tiền Khâm cũng chết, bà ta thân thể hỏng, đến cả con gái nuôi cũng mất mạng, tại sao chỉ có Kinh Trập vẫn bình an vô sự?
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Minh ma ma nhìn Kinh Trập càng trở nên đáng sợ.
Nhưng Kinh Trập vẫn bình thản:
“Nếu ma ma không có gì nữa, nô tài xin phép đi làm việc.”
Cậu không đợi Minh ma ma cho phép, đã quay người rời đi.
Kinh Trập làm việc trước giờ luôn cẩn trọng đúng mực, chưa từng thất lễ như vậy, đây là lần đầu tiên Minh ma ma bị cậu chống đối, tức đến nỗi thở dốc, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Hạm Đạm lập tức chạy tới, gọi liên tục:
“Ma ma, ma ma…” nhưng chỉ dám gọi chứ không dám đỡ lấy.
Sợ rằng nếu Minh ma ma hồi phục lại, sẽ vung tay tát cho một cái.
Tình cảnh thê thảm của Hà Diệp đã khiến nàng sợ hãi.
Chỉ trong vòng hơn nửa tháng ngắn ngủi, tính tình Minh ma ma đã thay đổi đến mức khiến người khác phải sợ hãi.
Minh Vũ sợ Kinh Trập xảy ra chuyện, nấp ngoài cửa lén nghe, không ngờ lại chứng kiến lần đầu Kinh Trập tức giận.
Kinh Trập tính tình tốt, người khác sai gì làm nấy, mà hôm nay như vậy, đối với cậu xem như nổi giận rồi.
“Sao thế? Hiếm khi thấy ngươi không vui.”
Kinh Trập cau mày, Minh ma ma tự mình toan tính không thành rồi tức đến đột quỵ, may mà không nặng lắm nên mới tỉnh lại, nhưng giờ thì tính tình thay đổi, cứ giày vò người khác, hoàn toàn không để ý rằng lỗi là ở mình. Hôm nay gọi cậu tới, rõ ràng không phải vì chữa bệnh, mà có ý đồ khác.
Cậu chẳng muốn nán lại thêm chút nào.
“Đi thôi, đừng ủ rũ ở đây nữa, ta quét sạch chỗ này rồi, chúng ta đến chỗ khác.”
Minh Vũ kéo Kinh Trập rời đi.
Dù Minh ma ma có hận Kinh Trập thế nào, chỉ cần còn Trần Minh Đức thì không thể ra tay công khai.
Những ngày tiếp theo đều trôi qua như vậy, cho đến khi chuyện của Lưu tài nhân và Tiền Khâm trở thành chuyện cũ trong cung, thì tin tức mới lại truyền đến.
Trường Thọ và Vô Ưu thì thầm bàn tán.
“Nghe nói thái hậu nương nương đã mắng hoàng thượng một trận.”
“Sao thế?”
“Thái hậu nương nương muốn hoàng thượng lập hậu, mà hoàng thượng không chịu.”
“Hậu cung không có hoàng hậu, nhìn đúng là không ổn thật, nhưng hoàng thượng không muốn…”
Trường Thọ buồn bực mấy ngày, dạo này lại khôi phục tinh thần, nhắc đến mấy chuyện thị phi này thì mắt sáng lên vì vui vẻ.
“Nhưng dù sao thái hậu nương nương cũng là bậc trưởng bối, chúng ta lấy hiếu trị quốc, biết đâu hoàng thượng sẽ đồng ý cũng nên.”
Kinh Trập đi ngang qua, thuận miệng chen vào một câu:
“Thật vậy sao?”
Cậu đi qua nhẹ không tiếng động, khiến Trường Thọ giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên. Nhận ra là Kinh Trập, sắc mặt Trường Thọ có chút kỳ lạ.
Kinh Trập nhận ra, nhướng mày nhìn y.
Trường Thọ ấp úng một hồi, hạ giọng:
“Ngươi có quen ai trong Thừa Hoan cung không?”
“Không quen.” Kinh Trập mặt không đỏ, tim không loạn: “Ta chẳng hay ra ngoài, sao lại quen người trong Thừa Hoan cung?”
Vô Ưu cũng gật đầu theo:
“Ngươi thần kinh à? Hỏi gì kỳ cục vậy?”
Trường Thọ sốt ruột vò đầu:
“Hôm ta bị đánh, cứ thấy là lạ. Tự dưng người Bắc phòng ngăn ta lại, còn hỏi chỗ ta có thái giám nào đẹp không, ta nghĩ mãi, đẹp nhất chẳng phải là Kinh Trập sao?”
Vô Ưu đánh giá Kinh Trập hai lượt, xoa cằm nói:
“Kinh Trập đúng là đẹp, nhưng chẳng phải ngươi nói người trong Thừa Hoan cung khen thái giám đó như tiên trên trời, đất dưới không có sao?”
Kinh Trập có đẹp đến đâu, cũng chưa tới mức đó chứ?
Trường Thọ biết lời Vô Ưu có lý, nhưng có lẽ vì nghĩ quá nhiều, giờ nhìn ai y cũng nghi, đặc biệt là nghi ngờ Kinh Trập.
Nhưng Kinh Trập quá điềm tĩnh, mà cậu vốn không thích giao du, Thừa Hoan cung lại xa, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người có liên hệ.
Kinh Trập gật đầu với hai người, rồi nhanh chân đi đưa cơm.
Cậu lần lượt mang cơm đến cho các chủ tử, đến chỗ Diêu tài nhân thì thấy bà đang ngồi đờ đẫn bên giường.
Các phòng ở Bắc phòng đều nhỏ hẹp, ngoài một chiếc giường, một cái tủ, một bộ bàn ghế thì chẳng còn gì thêm.
Kinh Trập đặt từng món ăn trước mặt Diêu tài nhân, lại mời bà đến ăn.
Nhưng Diêu tài nhân làm như không nghe thấy.
Kinh Trập hết cách, đành lui ra ngoài.
Hai khắc sau, cậu quay lại thu dọn, phát hiện đồ ăn đã được ăn sạch sẽ, lúc này mới yên tâm.
Làm nhiều lần, Kinh Trập cũng thấy lạ.
Quan sát mấy ngày, Kinh Trập kinh ngạc phát hiện, lý do Diêu tài nhân không ăn ngay, là vì sau khi cậu rời đi, bà đều thử độc.
Một cây ngân châm, thử một lần.
Không độc mới ăn.
Kinh Trập thu ánh mắt, Diêu tài nhân làm vậy chẳng phải chứng tỏ... bà thật sự biết có khả năng mình sẽ xảy ra chuyện?
Cậu cẩn thận nhớ lại lời Minh Vũ từng nói, Diêu tài nhân vì thái hậu Từ Thánh mà bị giáng vào Bắc phòng... Chẳng lẽ chuyện năm đó của thái hậu Từ Thánh có uẩn khúc?
Cậu thấyhãi hùng vội đè nén nghi ngờ này xuống.
“Kinh Trập, có người tìm ngươi.”
Người gác cửa Bát Tề đến gọi, Kinh Trập hơi bất ngờ, đi theo ra ngoài, phát hiện người đang chờ lại là đồng liêu của Dung Cửu.
Nói là đồng liêu, kỳ thực Kinh Trập cũng không chắc lắm.
Chỉ là từng thấy người nọ đi cùng Dung Cửu, theo sau lưng Dung Cửu.
Sau này có hỏi, Dung Cửu nói là đồng liêu.
Từ sau vụ xin lỗi, Dung Cửu không còn tới tìm cậu nữa, nay thấy đồng liêu của hắn xuất hiện, Kinh Trập tưởng có chuyện gì, vội bước nhanh ra ngoài cửa nhỏ.
“Dung Cửu xảy ra chuyện sao?”
Kinh Trập lo lắng hỏi.
“Không.” Thị vệ kia lắc đầu trước, rồi hơi dừng lại, lại gật đầu: “Cũng xem như có chuyện.”
Kinh Trập cau mày: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Thị vệ nghiêm túc nói:
“Gần đây hắn có nhiệm vụ, không thường ở trong cung, bảo ta đến báo một tiếng.”
Kinh Trập thở phào, trên mặt nở nụ cười nhẹ.