“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng phiền ngươi chạy một chuyến, đa tạ.”
Cậu vừa cúi người, thị vệ kia đã vội đỡ cánh tay cậu, không cho hành lễ rồi như bị bỏng, vội vàng rụt tay về.
Phản ứng ấy khiến Kinh Trập hơi khó hiểu.
Thị vệ kia chỉ cứng ngắc gật đầu, rồi xoay người rời đi.
Thất Thuế đứng dựa vào cửa, cười híp mắt nói:
“Kinh Trập, bạn ngươi thật có tình, chỉ chút chuyện nhỏ cũng phải tới tận nơi báo cho ngươi biết.”
Kinh Trập làm như không hiểu hàm ý trong lời hắn, bình thản nói:
“Ta với hắn chẳng qua chỉ là gặp vài lần khi ra ngoài, chắc là sợ ta lo lắng.”
Bát Tề hào sảng tiếp lời: “Nói thế nào thì cũng là có lòng.”
Kinh Trập gật đầu với hai người, quay vào Bắc phòng.
Thất Thuế nhìn theo, bị Bát Tề chắn lại.
“Thôi đủ rồi, hắn với tên thị vệ kia có thân thì sao, liên quan gì đến chúng ta, đừng xen vào.” Bát Tề nhận ra Thất Thuế để ý Kinh Trập quá mức: “Chẳng lẽ ngươi ghen với hắn?”
Bát Tề vừa đùa vừa nghiêm túc hỏi.
Thất Thuế “chậc” một tiếng: “Ai ghen chứ? Chỉ là thấy có chút quái lạ thôi.”
Dù sao cũng chỉ là vài câu chuyện phiếm, rồi nhanh chóng tan biến.
Hôm đó, nửa đêm, Kinh Trập nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh. Vốn dĩ cậu đã không ngủ sâu, lập tức tỉnh dậy.
Cậu nghiêng tai lắng nghe một lúc, chỉ cảm thấy có gì đó là lạ.
Trong tiếng gió tuyết, như còn xen lẫn những âm thanh kỳ dị khác.
Cậu lập tức mặc áo, đánh thức Minh Vũ.
Minh Vũ đang ngái ngủ, thấy Kinh Trập đứng đầu giường thì suýt nữa bị dọa ngất. Nghe cậu dặn dò khẽ, vội mặc xong quần áo, cẩn thận đi theo ra ngoài, đẩy cửa thật nhẹ.
Kinh Trập và Minh Vũ mỗi người cầm một cây gậy gỗ lấy từ sau cửa, lặng lẽ men theo hướng phát ra tiếng động.
Không ngờ âm thanh động tĩnh phát ra lại đến từ chỗ của Diêu tài nhân.
Lòng Kinh trập lạnh đi không kịp nghĩ nhiều, lập tức đá văng cửa. Cánh cửa va mạnh vào tường, phát ra một tiếng rầm vang dội.
Cửa bị đá bung ra, đúng lúc cửa sổ cũng mở, gió lạnh lùa thẳng vào, như cắt xuyên qua tim người.
Diêu tài nhân ngã úp mặt xuống đất, nằm bất động, không rõ còn sống hay đã chết.
Kinh Trập vứt cây gậy xuống, bảo Minh Vũ mau đến đỡ Diêu tài nhân, còn mình thì lao đến cửa sổ, chỉ kịp thấy một bóng cây lay động ngoài đầu tường, không rõ có người bỏ trốn hay không.
Phía sau là tiếng Minh Vũ kêu lớn: “Còn tỉnh, Diêu tài nhân chưa chết!”
Kinh Trập vội vã quay lại, cùng Minh Vũ nâng Diêu tài nhân dậy.
Phía sau đầu Diêu tài nhân bị đập đến tóe máu, máu dính lẫn tóc bết lại một chỗ, cả người nửa tỉnh nửa mê, không nói nên lời.
Kinh Trập bảo Minh Vũ mau đi mời Minh ma ma và Trần Minh Đức, còn mình thì đỡ Diêu tài nhân nằm xuống, vừa định đứng dậy đi lấy nước nóng lau máu cho bà, đã nghe bà lẩm bẩm mê sảng:
“Không phải ta... Không phải ta giết bà ấy... Không phải ta giết biểu tỷ... hì hì... là hoàng thượng... a a a a...”
Bà ta gào lên, móng tay cào mặt, rồi rúc cả người vào trong chăn, run rẩy như phát điên.
Kinh Trập chết sững.
Hoàng thượng?
Là tiên hoàng... hay là Cảnh Nguyên Đế?
Diêu tài nhân sau khi hoảng loạn thì hôn mê suốt mấy ngày liền, Trần Minh Đức tiện miệng sai Hà Diệp đến trông nom bà. Lúc ông ta nói vậy, Minh ma ma vừa nhận được tin, tuy hơi khó chịu, nhưng cũng không phản đối.
Chuyện xảy ra ở Bắc phòng, đương nhiên phải trình báo lên trên. Có điều báo lên rồi, mãi không thấy hồi âm.
Trần Minh Đức rít một hơi thuốc, than thở: “Diêu tài nhân thế nào rồi?”
Kinh Trập khom người đáp: “Tiểu nhân vừa đi thăm, sắc mặt của bà ấy đã tốt hơn mấy hôm trước.”
Dù thất thế đến đâu, bà ta vẫn là chủ tử.
Như vậy cũng có thể mời ngự y đến xem bệnh.
Diêu tài nhân chỉ bị thương ngoài da, chỗ tụ máu sau đầu tan đi thì không còn đáng ngại.
“Nếu hôm đó ngươi không nghe thấy động tĩnh chạy qua, e là bà ta đã chết ở Bắc phòng rồi.” Sắc mặt Trần Minh Đức không mấy dễ coi.
Ngự y chẳng nói gì nhiều, chỉ băng bó rồi kê đơn rời đi. Nhưng Trần Minh Đức già đời, tự mình qua xem, đương nhiên nhìn ra vết thương đó không thể là do ngã mà ra, chỉ có thể là bị vật gì đó đánh trúng.
Hôm đó, khi Kinh Trập tỉnh dậy, đã lập tức gọi Minh Vũ.
Trong phòng có sáu người cùng ngủ.
Còn đám cung nữ, hôm ấy Hạm Đạm và Hà Diệp đều đang hầu hạ trong phòng Minh ma ma, bốn người còn lại ngủ chung một phòng. Khi nghe tiếng động bật dậy, ai cũng có người chứng minh thời điểm đó đang ở đâu.
“Không phải người trong Bắc phòng làm.” Trần Minh Đức khẳng định chắc chắn.
Kinh Trập hỏi: “Đức gia gia, nếu không phải người trong Bắc phòng, vậy kẻ bên ngoài muốn giết Diêu tài nhân để làm gì?”
Giọng cậu hơi nhỏ.
Trần Minh Đức liếc cậu: “Ý lời người nói?”
Kinh Trập cười khổ: “Chỉ cảm thấy hơi phiền toái.”
Trần Minh Đức nói đầy hàm ý: “Sao biết trước đó chưa từng ra tay?”
Kinh Trập cả kinh, chợt nhớ đến việc Diêu tài nhân từng dùng kim bạc thử độc.
Cậu bèn kể lại cho Trần Minh Đức nghe.
Trần Minh Đức nâng lọ thuốc lên, hít sâu một hơi. Tóc ông đã bạc trắng, nét mặt đầy nếp nhăn, thoáng mệt mỏi.
“Xem ra Diêu tài nhân cũng có chuẩn bị,” ông nói: “Sống chết có số. Ta đã trình báo việc này rồi, nhưng trên không hồi đáp, tức là không để tâm. Cứ xem bà ta có phúc phận hay không.”
Ông ta tuyệt đối không định ra mặt vì Diêu tài nhân.
Huống hồ, có ra mặt cũng vô ích.
Kinh Trập lui ra ngoài, biết chuyện này đến đây là kết thúc với Trần Minh Đức.
Đến chiều, nghe nói Diêu tài nhân tỉnh rồi, cậu bèn đến thăm. Bà ta nằm nghiêng trên giường, trông già hẳn đi, hơi thở yếu ớt.
Hà Diệp chăm sóc bà ta, không phải tận tâm nhưng cũng coi như chu đáo. Có thể tránh khỏi Minh ma ma, đến hầu Diêu tài nhân, Hà Diệp mừng rỡ còn không kịp, vốn tưởng cho dù bị mắng chửi cũng sẽ nhịn, nhưng không ngờ vì bị thương nên bà ta chẳng còn tinh thần, chẳng nói chẳng rằng.