Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 20

Trước Sau

break

Thấy Kinh Trập vào, Diêu tài nhân cố nén mệt nhọc, vừa định mở miệng, ánh mắt đã liếc thấy Hà Diệp, lập tức quát lên: “Còn đứng đó làm gì? Không thấy ta khát nước sao? Đồ mù, cút!”

Hà Diệp bị mắng đỏ cả mắt, không nhìn Kinh Trập mà cúi đầu chạy đi.

Kinh Trập hơi lúng túng, nhưng Diêu tài nhân chẳng để tâm, ngoắc tay gọi: “ Ngươi lại đây.”

Kinh Trập bước tới giường, nghe bà hỏi: “Ta nghe nói, là ngươi cứu ta?”

“Không dám, chỉ là đêm đó tình cờ nghe động tĩnh thôi.” Kinh Trập đáp: “Người vẫn chưa khỏe hẳn, đừng nổi nóng quá kẻo ảnh hưởng vết thương.”

“Lại muốn nói giúp cho Hà Diệp à?” Diêu tài nhân hừ lạnh: “Đám cung nữ ấy chẳng coi ngươi ra gì, nói mấy câu tử tế thì được gì? Chưa thấy ai hồ đồ như ngươi.”

Kinh Trập bị mắng mỉa mai cũng không tức giận, thấy bà định ngồi dậy, liền đỡ một tay.

Diêu tài nhân ngồi vững rồi, liếc nhìn cửa đang trống không, hạ giọng: “Dạo này đi đứng nhớ nhìn sau lưng, đừng bảo ta không nhắc.”

Tim Kinh Trập khẽ rúng động, ngoài mặt vẫn bình thản: “Tiểu nhân không hiểu ý người.”

“Không hiểu?” Diêu tài nhân nhếch môi; “Có người muốn giết ta, ngươi không biết? Ngươi thấy ta thử độc cả đống ngày, lại chẳng hiểu ta đang làm gì?”

Kinh Trập rũ mắt, không trả lời.

Diêu tài nhân cũng không bận tâm, tự nói: “Cái mạng nát này của ta, sống được đến bốn mươi mấy tuổi coi như đủ, mỗi ngày còn sống là mỗi ngày lãi. Nếu cứ chết già thì thôi đi, nhưng nếu là có kẻ muốn ta chết, ta không cam lòng!” Giọng bà khàn khàn, yếu ớt nhưng đầy căm phẫn.

Kinh Trập cúi đầu nhìn bà, thấy bà đang ngẩng lên.

Ngón tay thon dài của bà kéo nhẹ tay áo hắn, kéo cậu lại gần.

“Cẩn thận với Trần Minh Đức. Đừng tưởng cứu ông ta thì được gì đó.” Diêu tài nhân lạnh lùng cười: “Ngươi từng đọc sách mà, chuyện Đông Quách tiên sinh, chắc nghe rồi chứ?”

...

Gió lạnh gào thét, trời càng lúc càng lạnh, chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết, không khí trong cung cuối cùng cũng không còn u ám như trước, ngay cả Bắc phòng cũng được hưởng lây chút không khí vui vẻ, có chút đồ được phát xuống.

Mỗi cung nhân đều có y phục mới, kèm thêm một ít quà lễ, ai nấy đều rất vui vẻ.

Minh Vũ hào hứng nhận phần của mình, rồi đi tìm Kinh Trập, đi vòng qua gần nửa cung, mới tìm thấy cậu đang quét dọn trong một góc.

"Kinh Trập, ngươi trốn xa như vậy làm gì?" Minh Vũ nói: "Người ta đang phát đồ đấy, ngươi còn không đi, cẩn thận để Trường Thọ lấy mất hết giờ."

Kinh Trập: "Trường Thọ không dám."

"Không dám gì chứ, thứ to không dám lấy, còn mấy món nhỏ thì lén lấy lúc nào chẳng được." Minh Vũ kéo tay Kinh Trập lôi ra ngoài: "Mau lên, chút tuyết này dọn xong rồi lát nữa cũng rơi nữa thôi."

Trước khi rời đi, Kinh Trập từ xa nhìn về phòng Diêu tài nhân, rồi mới cùng rời đi.

Suốt hơn một tháng cuối năm, Kinh Trập không rời mắt khỏi phòng Diêu tài nhân, người thì không sao, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.

Kinh Trập từng hỏi, lẽ nào nếu bà ấy chết vì tuổi già, thì cũng coi như nhiệm vụ thất bại sao?

Hệ thống đáp: 【Nếu là do con người, thì tính là thất bại.】

Chuyện này thật đau đầu, chẳng lẽ muốn Kinh Trập đảm bảo bà ấy sau này cả đời bình an vô sự sao?

May mà hệ thống tuy khắt khe, nhưng cũng không đến mức khắt nghiệt như vậy.

Nói nhiệm vụ chưa hoàn thành, là bởi vì Diêu tài nhân vẫn còn trong cơn nguy hiểm, trừ phi vượt qua được nguy cơ lần này, mới có thể tính là hoàn thành.

Nguy cơ?

Kinh Trập thỉnh thoảng lại nhớ tới lời nói lúc mê sảng của Diêu tài nhân.

Diêu tài nhân là tỷ muội với Từ Thánh thái hậu, là họ hàng xa, người mà bà ta gọi là biểu tỷ, chắc là chỉ Từ Thánh thái hậu. Còn "bệ hạ" mà bà ta nhắc đến... thì không nói rõ, dù sao trong lúc thần trí không tỉnh táo, ai biết bà ta nói đến bệ hạ nào là tiên đế hay là Cảnh Nguyên đế?

Nhưng Kinh Trập nghiêng về tiên đế hơn.

Giết mẹ là điều người thường không dám nghĩ đến, nhưng nếu tiên đế thật sự đã giết Từ Thánh thái hậu? Nếu quả thật có nội tình như vậy, thì việc có người muốn giết Diêu tài nhân cũng có lý.

Nhưng tiên đế đã chết rồi, nếu thật sự muốn giết bà ta, sao không giết khi còn sống, mà phải đợi đến bây giờ? Nếu tiên đế thật sự muốn giết, đáng lý đã ra tay từ nhiều năm trước rồi. Vậy thì... cái chết của Từ Thánh thái hậu năm đó, có khi còn có nguyên nhân khác, còn có người khác nhúng tay?

Sau khi lĩnh đồ xong, Kinh Trập cùng các cung nhân khác đi dán chữ đỏ, dù sao cũng gần cuối năm rồi, vẫn phải lấy chút không khí vui tươi, bận rộn đến tối mới nghỉ, đêm đó cũng ngủ yên ổn.

Nào ngờ, đúng lúc trời vừa sáng, liền có một tiếng hét thảm chói tai vang lên từ phía sau.

Cả nhà đều bị đánh thức, người thì mặc đồ, người thì xỏ giày, ai ở gần cửa sổ nhanh hơn, Bát Tề đã trèo ra ngoài xem xét, chỉ có Kinh Trập vẫn ngồi đờ trên giường.

Minh Vũ quay đầu: "Không biết xảy ra chuyện gì, hù chết ta rồi."

Kinh Trập lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: Cậu biết.

Ngay khi cậu tỉnh dậy, hệ thống cũng vang lên tiếng báo hiệu.

【Nhiệm vụ ba thất bại, xin tiếp nhận hình phạt】

Cậu cũng không nghe hình phạt là gì.

Diêu tài nhân vẫn chết rồi.

Kinh Trập ngẩn ngơ một lúc, nhưng hành động cũng không quá chậm, khi chạy đến nơi, liền thấy Bát Tề đang giẫm lên ghế, đỡ thi thể của Diêu tài nhân xuống.

Bà ấy đã treo cổ chết.

Mấy cung nữ như Hạm Đạm vây quanh một người an ủi, nghe kỹ mới biết là Hà Diệp.

Tiếng hét khi nãy là nàng ấy phát ra.

Hà Diệp nửa đêm tỉnh dậy, vốn là muốn đi giải, vừa từ giường đất đứng dậy, đã đụng phải vật gì cứng ngắc, còn đang mơ màng ngẩng đầu lên, liền thấy một đôi chân treo lủng lẳng, lập tức tỉnh táo hét ầm, rồi trực tiếp ngất đi.

Bắc phòng xảy ra chuyện lớn như vậy, Trần Minh Đức và Minh ma ma không thể không ra mặt, trong cung cũng cử người tới điều tra, người ra kẻ vào tấp nập, khiến Bắc phòng náo nhiệt cả một ngày.

Đến tối mới yên tĩnh trở lại.

Họ nói, Diêu tài nhân là tự sát.

Kinh Trập ngồi ở hành lang, bứt rứt vuốt tóc, cảm thấy không đúng.

Trước đó cậu còn trò chuyện với bà ấy khi ấy hoàn toàn không có ý định tự tử. Một người muốn chết, sẽ không cẩn thận thử độc từng món ăn như vậy, hôm qua bà ta vẫn còn dùng ngân châm.

Nhưng rốt cuộc bà ta vẫn là tự sát.

Là bị ép đến mức phải tự sát?

"Hôm qua có ai đến không?"

Kinh Trập lẩm bẩm.

Bắc phòng luôn rất yên ắng, ít khi có người ngoài. Chỉ có hôm qua là ngày phát y phục và lễ vật, mới có người đến, nói là ban thưởng.

Nhưng vì sao không để họ đến lĩnh, mà lại có người mang tới tận nơi?

Bốp.

Kinh Trập đột nhiên bật dậy.

Hành động đột ngột khiến Vô Ưu vừa vỗ vai cậu sợ hết hồn, tay vẫn còn lơ lửng chưa kịp đặt xuống: "Kinh Trập, ngươi làm sao vậy?"

Kinh Trập quay đầu lại nhìn y, hai má đỏ bừng, thân thể cũng khẽ run, như thể đang sốt, dọa Vô Ưu tiến lên hai bước, giọng nói đầy lo lắng.

"Đừng nói là bị lạnh rồi nhé, mau vào trong."

Y đưa tay định chạm vào Kinh Trập, cậu lập tức lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào tay đối phương như thể thấy mãnh thú yêu quái, lắc đầu liên tục, hoảng loạn nói: "Đa tạ, ta tự vào được."

Vô Ưu trơ mắt nhìn Kinh Trập quay vào phòng, cởi giày, rồi chui thẳng vào chăn.

Y ngẩn người gãi mặt, có vẻ Kinh Trập thật sự không khỏe.

Kinh Trập chui trong chăn, nằm nghiêng, trùm kín toàn thân, không lộ ra chút da thịt nào.

Tâm trí cậu chẳng còn đặt trên cái chết của Diêu tài nhân, bên tai vẫn vang lên câu hỏi vừa nãy với hệ thống.

【Buff ngẫu nhiên: Ánh mắt mê hoặc】

【Hiệu quả: Trong thời gian buff có hiệu lực, mỗi khi ký chủ xuất hiện, sẽ lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong phạm vi. "Bị chú ý" sẽ gia tăng độ nhạy cảm của ký chủ, dưới ánh mắt của mọi người, ký chủ sẽ trở thành một người nổi bật duy nhất.】

【Thời gian hiệu lực buff này: 72 giờ (khoảng ba ngày)】

Ban ngày Kinh Trập mải bận chuyện của Diêu tài nhân, trời rét cứng người, hoàn toàn không có thời gian để hỏi kỹ hình phạt là gì, cũng không cảm thấy sự nhạy cảm dần dần tích tụ. Mãi đến lúc vừa rồi ngồi ngoài nửa khắc, khi Vô Ưu vỗ vai, cậu mới đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy kỳ quái làm cho giật mình nhảy dựng lên.

Lúc này cậu mới vội vàng hỏi về hình phạt, nghe xong liền tối sầm mặt mày, chỉ còn một suy nghĩ:

Mình tiêu đời rồi.

Cái gì mà nổi bật giữa vạn người? Là nổi bật theo kiểu phát điên trước mắt vạn người đấy à?

Thứ đồ chết tiệt gì vậy.

Hệ thống này sao không giáng lên đầu Thụy vương đi, để gã cũng nếm thử cảm giác "nổi bật giữa muôn người" này!

Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi, giận đến cuộn chặt chăn bông lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc