Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 21

Trước Sau

break

Thụy Vương khẽ rùng mình.

Lúc này gã đang ở trong Thọ Khang cung, đến thăm thái hậu.

Mấy ngày trước, thái hậu bị nhiễm lạnh, ho mãi không dứt. Thụy Vương sau khi biết tin liền nhiều lần dâng tấu khẩn cầu, mãi đến hôm nay mới được vào cung.

"Con ta, bệnh của ai gia sẽ truyền sang con mất." Thái hậu lấy khăn tay che miệng, khẽ ho vài tiếng, hơi dựa người về sau, sợ lây bệnh cho Thụy Vương.

Thái hậu đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn là một phụ nữ xinh đẹp.

Chỉ có đuôi mắt lấm tấm vài nếp nhăn nơi khóe cười, giọng nói lại vô cùng dịu dàng.

Thụy Vương hoàn hồn, mỉm cười lắc đầu: "Mẫu hậu, nhi thần thân thể cường tráng, sao dễ dàng nhiễm bệnh đến thế. Người đừng lo nghĩ nhiều, an tâm dưỡng bệnh mới là chính. Nay cuối năm sắp đến, trong hậu cung lại không có hoàng hậu, trên dưới đều trông cậy vào người quản sự."

Nhắc đến việc này, vẻ mặt thái hậu nghiêm lại vài phần.

"Ai gia đã mấy lần thăm dò nhưng hoàng đế nhất quyết không chịu lập hậu. Con nói xem, nó thật sự không muốn, hay là..."

Thụy Vương nói: "Mẫu hậu, bất luận hoàng huynh nghĩ thế nào, hậu cung một ngày chưa có hoàng hậu, đại quyền vẫn ở trong tay người, điều này có lợi cho người."

Hễ nhắc đến Cảnh Nguyên đế, sắc mặt thái hậu liền khó coi.

Cũng khó trách, Thọ Khang cung này nhìn thì tốt nhưng lại không phải chính thống. Từ xưa đến nay, có thái hậu nào mà không ở trong Từ Ninh cung?

"Hoàng đế tính khí cứng rắn, cả triều văn võ đều không hài lòng. Nếu nó cứ tiếp tục như thế, hừ, ai gia cũng muốn xem xem nó chống đối đến bao giờ." Giọng nói của thái hậu mang theo mấy phần lạnh lẽo.

Thụy Vương nhẹ nhàng vỗ tay bà an ủi: "Mẫu hậu, người đừng lo, mọi người đều hiểu tấm lòng khổ tâm của người."

"Tuy ta không muốn nó cưới danh môn vọng tộc nhưng cũng đâu có bạc đãi gì cho cam. Thế mà nó đối xử với ta cứ như kẻ thù vậy." Thái hậu nhíu mày: "Thôi đi, nghĩ đến nó làm gì, con ta, quả thực chẳng phải miếng thịt rơi ra từ bụng mình, hoàn toàn không thể trông cậy được. Giờ đây mẫu hậu, chỉ có thể dựa vào con thôi."

Thụy Vương khẽ nói: "Những lời này, xin mẫu hậu chớ nên nói lung tung trong cung."

"Đây là Thọ Khang cung của ai gia, chứ không phải là Càn Minh điện của hoàng đế." Thái hậu buông tay xuống, từ từ ngả người lên tháp mềm, trên mặt mang theo chút châm biếm: "Nó có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, là vì tiên đế ra đi quá bất ngờ chứnếu không..."

Trong giọng bà có xen lẫn ghen ghét và oán hận.

Một sớm lên trời, một sớm xuống địa phủ.

Thật sự là đảo lộn trời đất, mà lại chẳng thể làm gì được.

Thụy Vương cụp mắt xuống, trong lòng chẳng phải là không thất vọng.

Dù sao thì trước khi phụ hoàng qua đời, trong lời nói cũng đã có vài phần ám chỉ, nếu không có bất ngờ gì, vị trí thái tử nhất định là của gã.

Nhưng nào ngờ chỉ một chuyến tuần du, sau khi trở về phụ hoàng đã lâm trọng bệnh nằm liệt giường, thậm chí chẳng nói được lời nào. Khi đó mẫu hậu chỉ biết hoảng loạn, hoàn toàn không biết nhân cơ hội mưu tính, Hách Liên Đoan đúng là có dự định nhưng không ngờ phụ hoàng ra đi nhanh như thế... tất cả cố gắng đều hóa thành công cốc.

Không có di chiếu, không có lời truyền miệng, văn võ bá quan căn bản không dám trái ý thiên hạ, vượt mặt trưởng huynh chính thống là Hách Liên Dung mà để Hách Liên Đoan đăng cơ. Thế là gã chỉ có thể trơ mắt nhìn Hách Liên Dung bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, còn gã thì trở thành Thập Tam vương gia, phong hiệu là Thụy.

Hách Liên Dung trở thành vua, hắn rơi xuống làm thần tử.

Thụy Vương sao có thể cam tâm?

Lúc ấy chỉ cần thêm một chút thời gian, chưa chắc gã không thể...

Thụy Vương che giấu dã tâm trong đáy mắt, dặn dò thái hậu đủ điều, mãi đến trước giờ ngọ mới rời cung.

Lên xe ngựa, Thụy Vương mới khẽ nhắm mắt lại.

Một thị vệ thân cận ăn mặc như tiểu tư tiến đến gần, khẽ nói: "Vương gia, Trần Tuyên Danh đã được cứu ra. Dùng một thi thể tương tự thay thế thân phận của y, hủy mặt, trên sổ lưu đày, "Trần Tuyên Danh" đã chết rồi."

Thụy Vương bật cười: "Tuyệt diệu."

Thật đúng là tốt quá.

Gã sống lại một đời, tuy lúc tỉnh lại không phải thời điểm tốt nhất, đã là sau khi Cảnh Nguyên đế đăng cơ, nhưng gã có đủ tự tin.

Đã quen thuộc với diễn biến về sau, sao có thể giống như kiếp trước bị hãm hại đến chết?

Hắn nhất định phải giành lại hết thảy những gì vốn thuộc về mình!

.

“Hắt xì, hắt xì...”

Trong Bắc phòng, trong phòng thái giám, trên chiếc giường ở góc gần cửa có một người đang cuộn tròn. Cậu nằm nghiêng, đến cả đầu cũng không ló ra, quấn chặt lấy chăn của mình giống như đang ngủ.

Khi Vô Ưu bước vào, liền nghe thấy tiếng hắt xì của Kinh Trập.

“Kinh Trập, bị bệnh rồi thì càng phải ăn chút gì đó.” Vô Ưu mang theo hai chiếc bánh ngô, sợ bị nguội nên còn giấu trong ngực: “Huynh dậy không? Còn không dậy, ta sẽ lột chăn đấy.”

Vô Ưu thân thiết với Trường Thọ, cũng không tệ với Kinh Trập. Y là người hay cười, sống đúng như tên, không lo nghĩ gì nhiều, cũng chẳng có mấy tâm cơ tính toán.

Kinh Trập nghe thấy tiếng bước chân của Vô Ưu đến gần, đành phải vén chăn ra, lộ ra một cái đầu đỏ bừng vì bị trùm kín, tóc tai rối loạn, trông ngốc nghếch.

Vô Ưu phì cười một tiếng.

Y rất hiếm khi thấy Kinh Trập trong bộ dạng lôi thôi như vậy.

Cậu ỉu xìu, đôi mắt ướt đẫm, cộng thêm cái mũi đỏ lên, trông có vẻ như bị sốt. Vô Ưu cười xong liền kéo một cái ghế qua, thở dài ngồi xuống, bẻ bánh ngô ra rồi đút cho cậu.

“Gần đây Bắc phòng bị làm sao vậy? Hết chuyện này đến chuyện kia, Minh ma ma như thế, Diêu tài nhân lại... bây giờ đến lượt huynh cũng bị bệnh. Cứ thế này thì phải đi cúng khấn xua xui mới được.”

Y lải nhải.

Hôm qua Diêu tài nhân mất, các cung nhân khác đều phải đi lo hậu sự, nếu không phải vì Kinh Trập bị bệnh,  cũng phải qua đó. Vô Ưu tranh thủ lúc rảnh, nói với Minh Vũ một tiếng rồi quay lại đút cơm cho cậu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc