Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 22

Trước Sau

break

Quả nhiên, Kinh Trập không hề dậy.

Cậu máy móc nhai mấy miếng, mới mở miệng hỏi: “Chuyện của Diêu tài nhân...thế nào rồi?”

“Còn thế nào được nữa.” Vô Ưu thở dài: “Cứ vậy thôi, nói là tự sát, thái hậu ban cho một cỗ quan tài với ít bạc. Ta thấy ý là cho để bảy ngày rồi đưa vào địa cung là may rồi.”

Diêu tài nhân chết ở Bắc phòng, nhưng dù sao cũng là bề trên, tất nhiên không thể để thi thể ở Bắc phòng, thái hậu làm việc chu đáo, đặc biệt chỉ định một tòa điện trong cung để đó nhưng cũng không được vào chính điện, chỉ để ở thiên điện mà thôi.

Mấy ngày tới, người Bắc phòng e là sẽ bận rộn một phen.

Vô Ưu lại đút thêm hai miếng nữa, bất ngờ thấy Kinh Trập đang cuộn tròn lại buông chăn ra, đưa tay ra, có chút ngại ngùng nói: “Ta tự cầm ăn được rồi.”

Vô Ưu cười sảng khoái: “Có gì đâu, đút huynh vài miếng thôi mà.”

Y đưa hết đồ cho Kinh Trập, rồi tỉ mỉ quan sát cậu một lúc, càng nhìn trong lòng lại càng thấy lo.

“Kinh Trập, huynh đừng giấu ta, chẳng lẽ huynh bị bệnh nặng sao?”

Y đưa tay định chạm vào cậu mà cậu theo phản xạ lùi lại phía sau, động tác cầm bánh ngô cũng căng thẳng lên.

Hơi thở của Kinh Trập có chút run rẩy, nặng nề thở ra một hơi, gắng gượng nặn ra một nụ cười, lắc đầu.

“Ta không sao.”

Vô Ưu nghi hoặc: “Huynh thật sự không sao?” Nhưng nếu thật không sao, thì tại sao y càng nhìn, mặt Kinh Chập lại càng đỏ, trông cứ như đang sốt?

Lực nắm bánh ngô của Kinh Trập gần như bóp lõm cả vỏ ngoài, để lại vết hằn rõ rệt. Cậu cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình, để không quá gấp gáp mà khiến Vô Ưu nghi ngờ.

Đừng nhìn ta nữa được không?

Ban đầu Kinh Trập còn chưa cảm nhận được độ độc địa của cái buff này.

Tối qua bị vỗ vai, chỉ cảm thấy hơi tê ngứa kỳ lạ, sau khi quấn mình lại tránh ánh mắt người khác thì cũng ngủ yên.

Nhưng sáng nay dậy, cậu chỉ mới ra ngoài múc nước, hầu như ai gặp cũng chào hỏi kể cả mấy cung nữ trước kia vốn chẳng thèm ngó ngàng đến bọn thái giám.

Ai cũng nhìn chằm chằm cậu.

Ánh mắt nhìn chằm chằm.

"Nhìn chằm chằm".

Kinh Trập rốt cuộc cũng nhận thức được, cái buff này rốt cuộc sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ như thế nào.

Dưới ánh nhìn “chằm chằm” của nhiều người, thân thể cậu trở nên nhạy cảm đến mức không chịu nổi cả quần áo, vải vóc thô ráp chỉ cần cọ nhẹ lên da là đủ để khiến thân thể run rẩy.

Sắc mặt cậu thay đổi, lập tức quyết định giả bệnh.

Mọi người thấy khóe mắt cậu đỏ lên, hô hấp dồn dập, làn da nóng ran, dĩ nhiên không hoài nghi gì. Ngoại trừ Trường Thọ lẩm bẩm mấy câu, còn lại đều giục cậu về nghỉ ngơi.

Kinh Trập gắng gượng cơ thể, đến trước mặt Trần Minh Đức báo cáo một tiếng, rồi chui về phòng, nằm lì đến tận bây giờ.

Tránh được ánh mắt người khác, đúng là có thể làm dịu bớt cơn nóng.

Nhưng cảm giác nhạy cảm đã bị khuếch đại thì thế nào cũng không hạ xuống được, nếu không phải Vô Ưu đến tìm, Kinh Trập chỉ sợ sẽ cứng đờ giữ một tư thế cho đến tối.

Hiện tại, Vô Ưu sợ cậu bị bệnh nặng mà không chịu nói, vẫn luôn tỉ mỉ quan sát Kinh Trập, lại chẳng ngờ rằng, y càng “nhìn”, đối với cậu lại càng như dầu đổ vào lửa.

Ngay khi Kinh Trập gần như không nhịn được muốn ngăn lại, thì bên ngoài có người gọi.

“Vô Ưu, nhanh lên, ngươi làm gì vậy?”

Là Trường Thọ quay lại thu dọn di vật của Diêu tài nhân, tiện thể gọi Vô Ưu đi.

Vô Ưu nhìn ra ngoài cửa, lại quay đầu cau mày: “Huynh nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa ta sẽ nói với Minh Vũ, xem có thể xin ít canh nóng cho huynh không.”

Kinh Trập cố gắng tiễn y ra ngoài, đến khi trong phòng không còn ai, cả người cậu mới mềm nhũn ngã xuống giường.

Cậu che miệng run rẩy mấy lần, hai chân vô thức cọ sát, mu bàn chân trần ma sát lên mặt chăn, phát tiết cơn dục vọng bị đè nén.

Đến khi ý thức được mình đang làm gì, sắc mặt Kinh Trập trắng bệch.

Cứ thế này nữa, sợ là sẽ khiến thân phận bại lộ mất?

Cậu vùng dậy thay quần áo, giày tất, cố hết sức quấn kín toàn thân, đến cả ngón tay cũng không lộ, loạng choạng bước ra ngoài.

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, tuyết rơi, khiến Kinh Trập tỉnh táo ra phần nào, thậm chí còn dễ chịu hơn ở trong phòng.

Cậu kéo thấp vành mũ, che đi gương mặt mình.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, phần lớn người Bắc phòng đều bị điều đi lo hậu sự của Diêu tài nhân, ngay cả Minh ma ma và Trần Minh Đức cũng không ở chỉ còn lại một mình Hà Diệp được giữ lại hầu hạ các chủ tử, nhưng cũng không ở dãy phòng phía ngoài này.

Kinh Trập đi đến một cánh cửa hẹp, đang đóng nhưng không khóa.

Tối nay mọi người quay về, Kinh Trập có lẽ vẫn còn chịu đựng được, nhưng nếu Minh Vũ, Vô Ưu mấy người đó vì lo cho cậu mà cứ đến gần nhìn vài lần, nói vài câu thì cậu chắc chắn sẽ sụp đổ.

Ba ngày... hôm nay mới là ngày thứ hai.

Cậu còn phải gắng thêm một ngày nữa.

Chỉ nghĩ đến quãng thời gian dài đằng đẵng phía trước, trong miệng Kinh Trập tràn đầy vị đắng.

Cậu có thể trốn đi đâu đây?

Kinh Trập chạm nhẹ vào cánh cửa gỗ thô ráp, chạm rồi rụt tay lại, nắm chặt tay thành nắm đấm, nhờ móng tay đâm vào thịt mà lấy lại chút tỉnh táo từ dòng nhiệt lưu hỗn loạn đang cuộn trào khắp người.

Bây giờ đến cả đồ vật cậu cũng không đụng vào được.

Cái cơ thể chết tiệt, cái buff chết tiệt.

Cậu thở gấp, cố hít sâu mấy lần, miễn cưỡng bình ổn suy nghĩ.

Hậu sự của Diêu tài nhân cần nhiều người, phần lớn Bắc phòng đều đã đi, giữ đêm nay phần lớn cũng là bọn họ. Tối nay có lẽ không ai quay lại.

Dù ra ngoài ngủ lại điện khác, nếu bị bắt được cũng là rắc rối.

Chi bằng cứ ở lại Bắc phòng, tiếp tục giả bệnh, chết cũng không tỉnh.

Chỉ là lúc này, trở lại chiếc giường đó nhất định sẽ khiến Kinh Trập càng thêm khó chịu. Trước khi trời tối, vẫn nên phơi gió cho tỉnh táo thì hơn...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc