Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 23

Trước Sau

break

Cậu đẩy cửa ra, loạng choạng ngồi xuống bậc cửa, co người lại thành một cục.

Tuyết vẫn đang rơi, rơi đầy trên người Kinh Trập.

Hơi thở vẫn nóng rực.

Sột soạt... sột soạt...

Tiếng bước chân từ xa tới gần, nghe có phần quen thuộc, Kinh Trập mệt mỏi nghĩ, ai quay lại rồi...cậu phải đứng dậy, trở về...

Không đúng.

Tiếng bước chân này...

Kinh Trập đột ngột ngẩng đầu, đối diện với một ánh mắt lành lạnh.

Là Dung Cửu, người đã lâu không gặp, hắn cúi đầu nhìn cậu từ trên cao, giọng nói vốn luôn bình thản lần này lại pha thêm mấy phần hứng thú:

“Ngươi ở đây... làm gì?”

Dung Cửu đang "nhìn chằm chằm" vào cậu.

Các ngón tay Kinh Trập đang bấu lấy cánh tay mình run đến mức co giật.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở nên nhạy cảm với ánh nhìn của người khác đến thế, cứ như thể hành vi “chằm chằm” vốn dĩ rất bình thường kia, lại bị nhuộm lên một lớp sắc thái tà mị dâm loạn.

Cơ thể Kinh Trập run rẩy giống như dây cung đã căng đến cực hạn, sắp đứt tung.

Ngọn lửa bị bao ánh mắt nhóm lên ấy, gần như đã thiêu đốt hắn khô cạn.

“Ta...” Mỗi một chữ Kinh Trập thốt ra, đều như đang nhảy múa trên lưỡi dao: “Ngồi đây nghỉ chân một chút, rồi sẽ quay về...”

Cậu giấu bàn tay đang không ngừng run rẩy vào trong áo, quay người định rời đi.

“Kinh Trập.”

Dung Cửu gọi cậu.

Hiếm khi hắn gọi tên cậu như thế, một tiếng ấy đủ khiến Kinh Trập ngoái đầu lại, nhìn về phía ánh mắt vẫn chưa rời khỏi mình.

Và cả gương mặt xinh đẹp ấy nữa.

Xoẹt...

Kinh Trập không kìm nổi dị trạng của cơ thể nữa, túm lấy tay áo Dung Cửu, quỳ sụp xuống đất, ngón tay run rẩy xé rách lớp vải, thở hổn hển dữ dội:

“Ưm a..”

Sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết vì cái tật xấu này mất.

Chạng vạng tối, bên trong Võ Anh điện.

Trong tẩm điện tĩnh lặng, vì có Cảnh Nguyên Đế đang ở đây, nên bọn cung nhân đều vô cùng cẩn trọng im lặng, không dám gây ra tiếng động.

Ninh Hoành Nho cung kính dâng văn thư trong tay lên cho Cảnh Nguyên Đế, khom người nói:

“Bệ hạ, người được phái đến Tương Phàn đã trở về.”

Cảnh Nguyên Đế nhận lấy nhưng chỉ đặt bên cạnh, không lập tức xem ngay.

Trong tay đang duyệt là hồ sơ từ các địa phương gửi tới, đến nay đã xem được phần lớn.

Ninh Hoành Nho lui về sau một bước, đứng hầu bên cạnh.

Cho đến chập tối, có một cung nhân đến báo người trong thiên điện đã tỉnh.

Ninh Hoành Nho không ngăn lại, truyền báo lên trên. Quả nhiên, Cảnh Nguyên Đế đang xem tấu chương nghe vậy liền nhướng mày, đứng dậy rời đi.

Vị tổng quản trước điện này lập tức theo sát phía sau, bước đi cẩn trọng.

Chỉ là khi đến trước cửa, Cảnh Nguyên Đế vừa liếc mắt, Ninh Hoành Nho đã lập tức dừng bước, đứng canh ngoài cửa.

Buổi chiều, khi thấy Cảnh Nguyên Đế thay đổi y phục, Ninh Hoành Nho đã có vài phần đoán được.

Quả nhiên đúng như dự đoán.

Có điều ông không ngờ tới là chỉ chốc lát sau, đã thấy bệ hạ ôm một người từ Bắc phòng đi ra. Ông và vài cung nhân phía sau khi thấy cảnh đó, đều bất giác liếc nhìn người nằm trong lòng Cảnh Nguyên Đế trước tiên.

Không nhìn rõ dung mạo, dường như người đó đã hôn mê, chỉ là không hiểu vì sao, ánh mắt cứ vô thức bị người đó thu hút, như thể trên người hắn có thứ gì đó kỳ lạ khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là không rời mắt được.

Cảnh Nguyên Đế nghĩ gì, Ninh Hoành Nho không biết.

Ông chỉ biết rằng, bệ hạ cứ thế quang minh chính đại mà mang Kinh Trập vào Võ Anh điện.

Nhưng ngoài người trong điện, sẽ không ai biết cả.

Chuyện Cảnh Nguyên Đế không muốn để lộ, thì sẽ không có ai biết.

Ngay cả vị thái hậu trong Thọ Khang cung, cũng không thể đưa tay chen vào bên cạnh Cảnh Nguyên Đế.

Trong khi Cảnh Nguyên Đế xử lý chính vụ, Kinh Trập nghỉ ngơi ở thiên điện.

Hiện giờ tỉnh lại, dĩ nhiên có người đến báo.

Ninh Hoành Nho canh giữ ngoài điện, trong lòng âm thầm suy nghĩ... chắc bệ hạ chưa để lộ thân phận mình đâu nhỉ, cũng không biết ngài ấy đặt Kinh Trập ở một góc khuất như thế, có hợp ý ngài ấy không...

Mình đã tốn bao tâm sức như vậy, Kinh Trập chắc là sẽ không phát hiện thân phận của bệ hạ đâu nhỉ?

...

Dĩ nhiên Kinh Trập không phát hiện được.

Lúc cậu tỉnh lại, trong thiên điện hoàn toàn trống không.

Cậu ôm lấy trán đau buốt, vừa chạm vào đã hít mạnh một hơi, cau mày chặt. Trong tay cầm một chiếc khăn tay lạnh buốt, chắc là để chườm giảm sưng.

Kinh Trập xoay người, nhìn căn phòng mờ tối mà đoán thời gian, trong lòng có phần tiếc nuối. Lúc đó sao mình không đập đầu mạnh thêm chút nữa, hôn mê tới tận ngày mai thì tốt, đỡ phải chịu thêm một ngày.

Buổi chiều, khi ý thức được mình sắp mất kiểm soát, Kinh Trập đã dồn hết chút sức lực cuối cùng để tự đập đầu ngất đi. Khi ấy cậu chẳng kịp thấy kỳ lạ, chỉ cần ngăn bản thân lại là quan trọng nhất.

Kinh Trập gắng gượng ngồi dậy, cảm thấy luồng nhiệt kia đã bị dồn xuống dưới, ít ra cũng không còn dữ dội như trước. Xem ra không có ai ở đây, cái buff ấy cũng không gây tác quái, vừa hay hắn có thể tranh thủ quan sát xung quanh.

Nơi này có vẻ là một điện nào đó khá hẻo lánh, tuy hơi chật hẹp, nhưng tốt hơn Bắc phòng rất nhiều. Đồ đạc không nhiều, nhưng cái nào cũng tinh xảo.

Đây là đâu?

Rõ ràng không phải Bắc phòng.

Sau khi cậu tự đập đầu ngất đi, Dung Cửu đã đưa cậu tới nơi này?

“Mi không thấy chuyện này rất vô lý sao?”

Kinh Trập mệt mỏi tựa vào đầu giường, yếu ớt nói chuyện với hệ thống.

“Mục tiêu của mi là để Thụy Vương đăng cơ, thành công thì có thưởng, thất bại thì có trừng phạt. Nghe qua thì có vẻ có lý nhưng những hình phạt của mi là cái gì vậy? Nếu Thụy Vương thật sự thất bại, gã gặp phải những hình phạt này, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ mất hết thể diện trước mặt người khác, căn bản không thể lập uy, vậy chẳng phải là hại gã sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc