Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 24

Trước Sau

break

Hoàng đế nào có thể chịu được việc bị mất sạch tôn nghiêm thế này?

Chỉ một đoạn lời như vậy, Kinh Trập phải gắng sức mới nói xong, còn phải chia ra nhiều lần.

[Hình phạt khi nhiệm vụ thất bại sẽ được hệ thống tự động điều chỉnh dựa theo từng cá nhân khác nhau.]

“Ý mi là nếu Thụy Vương thất bại, những hình phạt mà gã phải rút cũng chưa chắc là những cái này?”

[Đúng vậy.]

“Thế tại sao ta lại xui xẻo như vậy?”

[Ký chủ không phải xui xẻo. Hơn nữa những buff được lựa chọn ngẫu nhiên, nếu có thể che giấu tốt, cũng sẽ giúp tăng độ nổi tiếng của ký chủ.]

[Nếu Thụy Vương thất bại nhiệm vụ, thì hình phạt chủ yếu sẽ là để lộ mục tiêu của gã. Hiện tại thân phận của ký chủ đặc biệt, nếu thất bại, đương nhiên hình phạt sẽ nhằm vào việc bại lộ thân phận. Đánh rắn phải đánh chỗ hiểm, đạo lý này, ký chủ còn rõ hơn cả hệ thống.]

Nếu Thụy Vương để lộ ý đồ mưu phản, thì đó là chuyện lấy mạng người. Hình phạt như vậy quả thực đánh trúng vào chỗ yếu của từng người.

Hơn nữa cái gì mà tăng độ nổi tiếng...

Cái cách vặn vẹo thế này mà cũng gọi là giúp tăng độ nổi tiếng được à.

Kinh Trập khô khốc nói: “Mi cứ tiếp tục dây dưa với ta như vậy, căn bản không thể hoàn thành được mục tiêu của mi đâu.”

[Hệ thống đã từng thử nhiều lần, nhưng chỉ có thể ràng buộc một lần duy nhất, một khi đã ràng buộc, không thể thay đổi ký chủ.]Hệ thống cứng nhắc đáp: [Nhưng hệ thống đang cố gắng, thử điều chỉnh nhiệm vụ.]

Chỉ là, chuyện này cần thời gian để dần thích ứng.

“..."

Kinh Trập xoa trán, cảm thấy hơi mệt.

Công bằng mà nói, những nhiệm vụ mà hệ thống giao ra, đối với ký chủ ban đầu là “Thụy Vương”, thật sự không khó.

Nhiệm vụ đầu tiên hơi phiền một chút, vì đó là người Cảnh Nguyên Đế muốn giết nhưng nhiệm vụ thứ hai là ngăn chặn lưu đày, nhiệm vụ thứ ba là bảo vệ tính mạng của Diêu tài nhân, hai cái sau đều có thể làm được.

Cái đầu tiên nếu dồn sức đổi một tội danh khác, chỉ cần không bị lưu đày, thì vẫn còn chỗ để mặc cả với hệ thống; cái thứ hai càng dễ, hiện giờ vị thái hậu ở Thọ Khang cung đang nắm giữ toàn bộ hậu cung, chỉ cần Thụy Vương vào cung cầu xin thái hậu, thì giữ mạng cho Diêu tài nhân dễ như trở bàn tay.

Nói cho cùng, những nhiệm vụ này mà hệ thống giao, với Thụy Vương mà nói, chỉ như là chỉ ra phương hướng, nói cho gã biết ai là người có thể lợi dụng, ai đang giấu bí mật, ai còn sống sẽ có lợi hơn...Với thân phận và địa vị của hắn, hoàn thành phần lớn nhiệm vụ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng đổi lại là Kinh Trập đi làm những việc này, thì chẳng khác nào dùng hết sức lực vẫn khó mà giữ được.

Ngay cả mạng của mình cậu còn khó giữ.

Huống chi Kinh Trập còn có thái độ tiêu cực với nhiệm vụ, nếu không phải lần này liên lụy đến Diêu tài nhân, cậu căn bản sẽ chẳng buồn ngó ngàng.

Chỉ là những hình phạt đó...

Kinh Trập cuộn mình lại, ôm lấy đầu gối.

Cọt kẹt.

Tiếng cửa bị đẩy ra rất nhẹ, Kinh Trập vô thức nhìn về phía cửa vừa hé ra chút ánh sáng. Giờ này hẳn là hoàng hôn, trời đã tối dần, chỉ khi cửa mở mới có thêm chút ánh sáng rọi vào.

Một bóng người đứng ở cửa, bị ánh sáng phía sau che khuất, không nhìn rõ mặt.

“Tối quá, ta đi lấy đèn.”

Người đó vừa mở miệng, Kinh Trập đã nhận ra ai.

“Không, không cần.” Kinh Trập buột miệng nói: “Dung Cửu, đây là đâu?”

Cậu thấp thoáng thấy ngoài cửa dường như còn người khác.

“Bên ngoài là...”

“Là đồng liêu.” Dung Cửu điềm đạm nói: “Nơi này là chỗ nghỉ ngơi của thị vệ.”

Kinh Trập chớp mắt, dựa vào chút ánh hoàng hôn còn sót lại, vừa rồi cậu cũng đã nhìn rõ tình hình trong phòng.

Trong cung đãi ngộ thị vệ tốt thế sao?

Kinh Trập không cho Dung Cửu thắp đèn, Dung Cửu liền đưa tay đóng cửa lại, thong thả đi đến. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, thân thể Kinh Trập cũng căng cứng hơn, cuối cùng như muốn bịt tai trộm chuông, chui tọt vào trong chăn, cuốn chặt lấy mình, không để lộ ra chút da thịt nào.

Không còn cách nào khác, chỉ cần Dung Cửu nhìn cậu thì thân thể lại bắt đầu nóng lên.

Dung Cửu dừng lại bên giường, tim Kinh Trập cũng treo lên theo.

Hôm nay những hành vi của cậu đều rất kỳ lạ.

“Trán ngươi không đau à?”

Dung Cửu bình thản hỏi, ngồi xuống cạnh giường.

Kinh Trập vừa yếu ớt vừa guilty, ngọ nguậy hai cái, cuối cùng vẫn không dám ló mặt ra, giọng nói nghẹn trong chăn: “Không đau.”

“Vậy sao?”

Dung Cửu lạnh nhạt nói, tay vượt qua lớp chăn, lập tức ấn lên trán Kinh Trập. Động tác chuẩn xác và dứt khoát đến mức Kinh Trập không kịp phản ứng, chỉ có thể đau đến nỗi xuýt xoa rên rỉ.

“Không đau sao?”

“Không đau...”

Kinh Trập rơm rớm nước mắt, suýt thì rơi xuống.

Loáng thoáng, dường như cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ nhưng lại không rõ ràng.

Trong phòng im ắng một hồi, Kinh Trập muốn hỏi, nhưng lại thấy ngượng ngùng một cách kỳ lạ, đành cứng miệng gượng gạo tìm chuyện để nói: “Huynh... Trước đó đồng liêu nói huynh ra khỏi cung làm việc, đã làm xong cả rồi sao?”

Dung Cửu lơ đãng nói: “Làm xong rồi.”

Kinh Trập hỏi tiếp: “Mấy việc đó phiền phức không?”

Dung Cửu đáp: “Không tính là phiền.”

Hắn lại khẽ cười, rất nhạt.

“Thu một ít đồ.”

Tịch thu tài sản và diệt Tiêu gia ở kinh thành, thu hết đầu người.

“Rồi gửi một ít đồ.”

Gửi thi thể đến phủ Trấn Bắc hầu.

“Làm một ít việc tốt.”

Gọi ngự y cho mấy lão thần tức đến ngất đi, tiện thể để họ dâng tấu xin cáo lão hồi hương, còn phái người đi đường hộ tống, vô cùng thiện lương và chu đáo.

Cuối cùng, Dung Cửu bình thản kết luận: “Ta làm cũng không tệ.”

Kinh Trập hoang mang chớp mắt, tuy cách một tầng chăn, cậu không thể nhìn thấy gương mặt của Dung Cửu, nhưng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Dung Cửu lúc nói lời đó...Cậu biết rõ tính khí của hắn, đúng thật là hơi xấu tính... chỉ mong những người kia không sao.

Cậu nằm một lúc.

Dung Cửu không hỏi cậu vì sao lại làm vậy, cũng không hỏi vì sao ban chiều cậu tự đập đầu choáng váng, Kinh Trập trong lòng tuy vô cùng cảm kích, nhưng giờ đã khá muộn, nếu đến lúc khóa cửa ban đêm mà còn chưa quay về, e rằng sẽ có chút rắc rối.

Đúng lúc Kinh Trập đang do dự nên nói gì tiếp theo, liền nghe thấy Dung Cửu lên tiếng.

“Ngươi không khỏe thì hôm nay cứ nghỉ ở đây đi.”

Kinh Trập ngạc nhiên: “Chuyện này không hợp quy củ.”

“Ta ở chỗ thị vệ vẫn còn chút thể diện, ngươi cứ nghỉ lại đây.” Dung Cửu chậm rãi nói: “Về phần Bắc phòng, đêm nay e rằng cũng chẳng ai rảnh mà quan tâm đến ngươi. Sẽ không có ai đến quấy rầy.”

Xem ra, chuyện của Diêu tài nhân, đến cả người ở chỗ thị vệ cũng biết rồi.

“Cảm ơn huynh, Dung Cửu.” Kinh Trập thở dài nói, cậu thực sự đã quá mệt, có một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, có thể cầm cự qua lần trừng phạt này, đối với cậu mà nói, thần kinh đang căng chặt cuối cùng cũng có thể buông lỏng một chút: “Huynh thật tốt.”

Trong bóng tối, mắt Dung Cửu khẽ động, như vẽ ra một vòng cung rất nhẹ.

Tựa như đang cười, lại giống như giễu cợt.

Tuy Kinh Trập đã tỉnh nhưng chỉ trò chuyện vài câu lại lim dim buồn ngủ. Cả một ngày hôm nay cậu đã chịu đựng quá nhiều, để đè ép dòng khí nóng cuộn trào trong cơ thể mà tiêu tốn không ít sức lực, giờ không còn bị ánh mắt nhìn chăm chú quấy nhiễu, cơ thể tuy vẫn quá mức mẫn cảm, cũng không đến nỗi không chịu nổi... Dù sao thì sau khi quen dần, cái loại khoái cảm do cọ xát nhẹ kia cũng có thể miễn cưỡng bỏ qua.

Chỉ là trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, sự nghi hoặc trong lòng Kinh Trập, theo từng ngày tiếp xúc với Dung Cửu, dường như lại càng nhiều thêm. Đến một khắc nào đó, thậm chí cậu còn không nhận ra, chính mình lẩm bẩm thành tiếng.

“..."

“Vì sao ta lại đối xử tốt với ngươi như vậy?”

Dung Cửu lặp lại lời của Kinh Trập, giọng hắn có chút quái dị, mang theo vài phần vặn vẹo.

Nhưng lúc này, Kinh Trập đã ngủ say, không thể nghe thấy nữa.

Nếu cậu thật sự nghe được, e rằng sẽ lập tức cuộn chăn bỏ chạy khỏi nơi này, bởi vì chỉ một câu nói, một âm thanh như vậy thôi, cũng đã mang theo sự nguy hiểm và u tối rõ ràng đến rợn người.

Ngón tay hắn vén tấm chăn bọc lấy Kinh Trập, để lộ gương mặt đỏ bừng ướt đẫm. Trong gian phòng mờ tối, gần như không thể nhìn rõ, nhưng hơi ẩm vẫn thấm ướt ngón tay của Dung Cửu.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Kinh Trập.

Cái nhìn lâu dài ấy khiến người đang ngủ mê cũng phải run rẩy, như thể từng lớp từng lớp áp lực vô thanh đang dần dần bao trùm xuống.

“Ngươi thật thú vị.”

Dung Cửu nhẹ giọng nói, để lộ ra một tia tà ác đầy u uất.

Chỉ một tia thôi nhưng đã vô cùng đặc sệt, như bùn lầy ẩm ướt, dễ dàng nuốt chửng người khác.

Trong hoàng cung mục nát sắp rữa nát đến cạn kiệt kia, Kinh Trập thực sự là một kẻ ngoại lệ. Giữa chốn mục nát, lại có một con chim sẻ vô tình sa vào, run rẩy đáng thương, lại mang theo một vẻ quyến rũ khác thường.

Một sự tình cờ hoàn toàn.

Tình cờ lạc vào Phụng Tiên điện, tình cờ cầu được một mạng trong tay hắn, tình cờ... sống đến tận bây giờ.

Trên người cậu có thứ gì đó vô cùng thú vị.

Dung Cửu nhạy cảm mà nhận ra điểm này.

Nhưng điều càng thú vị hơn, chính là Kinh Trập.

Là bí mật.

Ngón tay hắn không chút e dè trượt đến khóe mắt đỏ hồng của Kinh Trập, mang theo vài phần hứng thú.

Trên người cậu cũng cất giấu vô số điều bí ẩn.

Từng điều từng điều chồng chất lên nhau.

Rút ra một sợi, hóa ra dưới đó lại giấu một cuộn chỉ rối.

Phải lột bỏ bao nhiêu lớp, mới được nhìn thấy rõ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc