Tên thật của Kinh Trập là Sầm Văn Kinh, năm nay mười chín tuổi.
Trùng hợp vì cậu sinh đúng vào ngày Kinh Trập nên nhũ danh ở nhà cũng là Kinh Trập.
Từ kinh thành đến Tương Phàn không quá xa, một chuyến đi tới đi lui cộng thêm thời gian điều tra tốn đến mấy tháng, cũng là có lý do của nó.
Sầm gia vốn gốc ở Tương Phàn, cha của Kinh Trập là Sầm Huyền Nhân từng là một quan nhỏ ở Hộ bộ, mẫu thân là Lưu thị gốc dân thường, sinh được hai người con.
Con trưởng là Kinh Trập, con gái út là Sầm Lương.
Mười hai năm trước, Hộ bộ điều tra ra một vụ tham ô, mà Sầm Huyền Nhân bị liên lụy do quản lý kém, nhận hối lộ, vướng nhiều tội danh, cuối cùng bị xử chung một lượt, cả nhà lớn bé đều bị xét nhà.
Cha mẹ Sầm Huyền Nhân đều đã mất, Sầm gia vốn chỉ là bần nông, từ khi có Sầm Huyền Nhân mới vừa nhen nhóm đường phát tài, chưa kịp đứng vững ở kinh thành thì đã xảy ra chuyện.
Sầm Huyền Nhân bị chém đầu, nữ quyến bị sung vào giáo phường ti, Sầm Văn Kinh bị thiến rồi đưa vào cung. Ngày bị áp giải đến giáo phường ti, Lưu thị nhân lúc không ai để ý ôm lấy Sầm Lương nhảy sông, đến cả xác cũng không tìm thấy.
Sau khi vào cung, Sầm Văn Kinh được thái giám dạy dỗ đổi tên thành Kinh Trập, đến năm mười tuổi, khi các cung tuyển chọn người mới, cậu chủ động tiến cử bản thân trước mặt Trần Minh Đức. Cuối cùng Trần Minh Đức thu nhận cậu, từ đó Kinh Trập luôn sống ở Bắc phòng.
Lý lịch của Kinh Trập rất rõ ràng, cho dù không phái người đi điều tra cũng vẫn sạch sẽ.
Ninh Hoành Nho vẫn nhớ rất rõ, sự hứng thú của Cảnh Nguyên Đế đối với Kinh Trập bắt đầu từ vài tháng trước.
Hôm đó, trùng vào ngày giỗ của Từ Thánh thái hậu.
Năm nào khi tới ngày này, Ninh Hoành Nho cũng cực kỳ lo lắng, sợ có kẻ không biết điều lỡ đụng vào hoàng đế. Mà tính tình Cảnh Nguyên Đế vốn chẳng tốt, một khi bộc phát thì chẳng biết còn ai giữ được mạng sống.
Cả hoàng thành cổ xưa, mục nát, ngập tràn những ký ức âm u, người sống trong đó cũng dễ dàng bị nó nuốt chửng. Hoặc là sa lầy cùng nó, hóa thành những quái vật tĩnh mịch buồn tẻ.
Cảnh Nguyên Đế là hung thú sinh ra từ tòa thành cổ này, khi hắn đăng cơ, bản tính tàn bạo chỉ đem đến sự hủy diệt.
Nhưng vị vương giả nắm quyền trong tay kia lại ngồi trên long tọa như một bức tượng đá lạnh lẽo kết tụ từ oán hận và nợ máu, từng chút một mục rữa trong im lặng.
Ninh Hoành Nho kính sợ cái tĩnh mịch lặng lẽ đang lan tỏa ấy, chỉ cần tiến gần dường như cũng bị sự u ám hung tàn đó kéo xuống, dễ dàng bị xé nát thành mảnh nhỏ.
Ông thấp thỏm hầu hạ bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, ngày qua ngày nhìn chằm chằm vào bức tượng đá ngồi trên long ỷ.
"Đi tra xem hôm nay những ai từ Thừa Hoan cung ra ngoài làm việc."
Vào đúng ngày giỗ, Cảnh Nguyên Đế rốt cuộc cũng xuất hiện, vừa nói vừa thản nhiên lau tay.
Máu tươi đỏ sẫm như lớp vẽ loạn thấm vào kẽ tay, chói lọi thiêu đốt trên làn da trắng bệch. Có khoảnh khắc, Ninh Hoành Nho gần như nghĩ rằng tượng đá tĩnh mịch kia đã sống lại.
"Tra thêm một người, là một thái giám ở Bắc phòng... tên là Kinh Trập."
Cảnh Nguyên Đế bắt đầu cảm thấy hứng thú với một người, một chuyện nào đó.
Đối với Ninh Hoành Nho, đây là một chuyện tốt.
Ông chỉ sợ bệ hạ cứ tiếp tục vô tình vô cảm ngay cả lại gần cũng đông cứng. Nhưng nếu là người hay vật bị Cảnh Nguyên Đế nhìn trúng thì chưa chắc là phúc.
Bởi vì bất cứ ai khiến Cảnh Nguyên Đế cảm thấy "thú vị" thì kết cục đều chẳng ra sao.
Kinh Trập vào cung năm bảy tuổi, lý do vào cung, người xử lý, vì sao đến được Bắc phòng... tất cả quá trình, rất nhanh đã được trình lên án thư của đế vương.
Ngón tay Cảnh Nguyên Đế gõ lên một cái tên.
"Trần An?"
Ông ta là đại thái giám phụ trách nhóm thái giám năm Kinh Trập vào cung.
Ninh Hoành Nho khom người: "Năm kia Trần An bị bệnh cấp tính, đã mất." Đầu óc ông ta xoay chuyển rất nhanh, lập tức đoán được tại sao hoàng đế hỏi liền tiếp lời: "Năm nào đến sinh nhật Trần An, Kinh Trập cũng tặng một món quà, hai người có quan hệ không tệ."
"Tra Trần An." Cảnh Nguyên Đế nói, sau đó lại bảo: "Phái người đến Tương Phàn một chuyến."
Ninh Hoành Nho lập tức đáp ứng.
Chỉ không ngờ, lần điều tra này, đi một chuyến lại tốn nhiều thời gian đến vậy, mà thật sự cũng tra ra không ít chuyện.
Ninh Hoành Nho nhớ lại những cái tên xuất hiện trong tờ tấu hôm nay, hơi cau mày.
Hoàng Khánh Thiên.
Chính là thượng thư Hộ bộ hiện nay, huynh trưởng của thái hậu.
Năm xưa Sầm gia gặp chuyện, cả nhà bị bắt vào ngục. Đúng vào thời điểm ấy, Hoàng Khánh Thiên từng phái người đến Tương Phàn một lần. Hiện tại toàn bộ nhà cửa ruộng đất của Sầm gia ở kinh thành và Tương Phàn đều đứng tên phu nhân của Hoàng Khánh Thiên là Hứa thị.
Trong mắt Ninh Hoành Nho, Hoàng Khánh Thiên không đến mức vì mảnh đất nhỏ mà phải vất vả tính kế, ông ta có tiền có thế, cách gì chẳng có. Vậy thì việc này rốt cuộc là vì sao... rất đáng để suy ngẫm.
Nhưng rốt cuộc, việc tra hay không tra, vẫn phải xem ý Cảnh Nguyên Đế.
Dù sao thì tấu chương từ Tương Phàn hôm nay, bệ hạ còn chưa xem.
Mà người vẫn chưa ra khỏi phòng.
Ninh Hoành Nho lặng lẽ giậm chân, lại đổi một tư thế khác.
Ông ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao.
Bây giờ đã là giờ Tý.
Trong phòng, Kinh Trập trằn trọc không yên, lăn lộn trên giường, mày nhíu chặt lại, dường như đang gặp ác mộng, mồ hôi lạnh thấm đầy trán, cả hơi thở cũng nóng rực bất thường.
Làn da cọ xát với lớp vải kích thích những cảm giác lạ lùng như kim châm, cơn khó chịu thoáng qua khiến cậu suýt nữa ở trong mộng mà lột sạch quần áo, mãi đến khi cổ họng khô khốc kéo cậu ra khỏi cơn mơ, mơ màng mở mắt.