Khát quá.
Cổ họng như bốc cháy.
Kinh Trập loạng choạng ngồi dậy, lần mò trong căn phòng tối tăm, lảo đảo đến bên bàn.
Ấm trà trên bàn đã nguội ngắt, nhưng cậu không quan tâm, vội vàng nhấc lên tu một hơi nửa ấm, lạnh đến mức dường như đóng băng cả ngũ tạng lục phủ đang sôi trào nóng bỏng.
Kinh Trập buông ấm trà xuống, một luồng nhiệt nóng bất thường sục sôi trong cơ thể. Cậu giật tung cổ áo để lộ một mảng da trần, trong đôi mắt mờ mịt phủ sương mù, cố hết sức gom nhặt chút lý trí rời rạc, nỗ lực miễn cưỡng bám lấy mặt bàn.
...Không đúng...
Cơn nóng bức điên cuồng thiêu đốt lý trí khiến mỗi suy nghĩ của Kinh Trập như bị màn sương dày đặc bao phủ... Trong căn phòng trống vắng này, thân thể không nên... khó kiểm soát đến vậy...
Có gì đó...
Kinh Trập ngước mắt lên nhìn vào căn phòng tối om.
Lẽ ra cậu không nên nhìn thấy gì cả.
“Ánh nhìn” là một loại tồn tại vô hình, vô căn cứ, đặc biệt giỏi ẩn mình, càng tinh thông việc ẩn nấp.
Nhưng nếu ánh mắt đó chính là nguồn gốc dẫn dụ linh hồn thì chỉ một tia nhỏ thôi, cũng là dục vọng khao khát cháy bỏng.
Kinh Trập chống tay lên mặt bàn đứng dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn về góc tối tăm sâu trong phòng, chạm phải một đôi mắt âm u, kỳ dị.
“Ta”
Ngay cả nói cũng vô cùng khó khăn, mang theo sự vùng vẫy mơ hồ.
Bàn chân trần của Kinh Trập dẫm lên nền đất lạnh buốt, đầu ngón chân nhuốm hơi lạnh mùa đông. Nhưng cảm giác đó không thể nào kéo lại lý trí đang sục sôi, khiến cậu loạng choạng bước vào bóng tối.
Cậu ngã nhào lên một cơ thể lạnh băng.
Rất lạnh.
Lạnh như một bức tượng đá đông cứng.
Cánh tay hay lồng ngực vững chắc kia đều tràn ngập hơi thở chết chóc cứng đờ. Đến cả Kinh Trập vừa mới uống nửa ấm trà lạnh, cũng sững người vì cơn lạnh buốt ấy.
Cậu chống tay lên ngực người kia, ngẩn người một lúc rồi từ từ cúi đầu xuống.
Nghiêng tai, đầu cúi chạm vào lồng ngực tượng đá.
Thình...
Thình thịch...
Cậu nghe thấy tiếng tim đập.
Trong ý thức mơ hồ, tượng đá lạnh lẽo ấy như bỗng chốc hóa thành người, mang theo chút hơi thở sống.
Bỗng chốc cậu cảm thấy tủi thân rồi lại có phần buông lỏng. Những ngón tay thon dài, lạnh lẽo lần lượt chạm lên gương mặt đối phương, cho đến khi che lấp ánh mắt sắc như chim ưng kia, cậu mới dần thả lỏng.
Như con mồi trốn thoát trong lúc đi săn, tranh thủ được một chút không gian để thở.
“Đừng nhìn ta...”
Kinh Trập thì thào, ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể khiến cậu không phân biệt được đây là mộng hay thực.
Ngón tay run rẩy cố che lại ánh nhìn chòng chọc như nguyền rủa, như bóng ma đeo bám kia. Cậu phát ra tiếng cầu xin trong vô thức, tựa như tiếng nức nở. Trần trụi như một đứa bé mới chào đời, như đang dụ dỗ trong cái vẻ phóng đãng nhất.
“Nhắm mắt lại đi”
Kinh Trập mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu dường như không nên thân mật thế này với người khác... Hoặc có lẽ, đã rất lâu rồi cậu không có cảm giác da chạm vào da... Cảm giác đó thật... kỳ lạ... Nhưng cơ thể và tinh thần mệt mỏi không thể tiếp tục giằng co, đầu cậu bất lực tựa lên bờ vai rộng.
Một lúc sau, một bàn tay lớn đặt lên sau gáy đang nóng hổi ấy, bóp nhẹ khiến Kinh Trập đang vật lộn trong đau đớn ngất đi.
Cậu như một chú chim sẻ kinh hoàng mỏi mệt, cuối cùng cũng đáp xuống được một thân cây không rễ.
Nắm lấy chút cảm giác quen thuộc rời rạc bất an kia rồi thiếp đi trong mệt mỏi.
Kinh Trập ngủ một giấc thật sâu đến tận khi tỉnh dậy, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, vẫn có chút mơ màng chưa hoàn hồn.
Cơn nóng rực trong cơ thể đã rút đi, cái luồng nhiệt mãnh liệt như thể muốn nuốt chửng cậu cũng tan biến, ngay cả xương cốt cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Cậu đã... quay về Bắc phòng rồi sao?
Cậu về bằng cách nào?
Đầu óc Kinh Trập đầy ắp câu hỏi nhưng có lẽ vì nằm quá thoải mái nên cậu chẳng buồn nhúc nhích, chỉ yên lặng nằm sấp trên giường, thẫn thờ thả hồn.
Cả Bắc phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng tuyết rơi xào xạc.
Cậu chợt nhớ ra, tối qua hình như là đêm giao thừa.
Vì bị cái buff chết tiệt đó tác động nên cậu cũng quên mất thời gian. Khi gặp Dung Cửu, cậu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó. Là hắn đưa cậu về sao?
Vậy thì hôm nay, là mùng Một rồi.
Cái Tết ở Bắc phòng thật đúng là nhạt như nước ốc.
Rất nhiều người vẫn đang bận rộn lo việc cúng 7 ngày cho Diêu tài nhân.
【 Hôm nay là mùng Hai. 】
Hệ thống âm thầm sửa lại nhận thức sai lệch của ký chủ.
Kinh Trập mới vừa ngồi dậy thì sững người, bàng hoàng mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, còn mang theo chút hơi ẩm, có lẽ tối qua có mưa tuyết.
“Sao lại thế được ta chỉ ngủ một giấc thôi, không thể nào đã qua cả một ngày được?”
【 Ký chủ đã ngủ trọn một ngày một đêm. Nếu không thì buff trên người đã giải được bằng cách nào? 】
Kinh Trập trầm mặc.Buff trừng phạt kéo dài ba ngày, tính từ ngày Diêu tài nhân xảy ra chuyện, tức là hai mươi chín tháng Chạp, phải qua đến sáng hôm sau mới tính trọn một ngày.
Cậu gặp Dung Cửu vào ngày hôm sau, tức là đêm giao thừa.
Giờ Kinh Trập cảm thấy thân thể đã trở lại bình thường, tức là sáng ngày thứ tư.
Hôm nay là mùng Hai.
Cậu đã ngủ suốt một ngày một đêm?
Nói chính xác hơn, là một ngày hai đêm.
Kinh Trập cử động tay chân rồi kiểm tra khắp người, y phục trên người vẫn nguyên vẹn không có gì khác lạ. Cậu cúi đầu nhìn nửa thân dưới, khẽ nhíu mày chắc Dung Cửu không phát hiện thân phận của mình... chứ?
Người xưa bị thiến đều không hẳn cắt bỏ toàn bộ gốc rễ.
Thường chỉ là loại bỏ hai vật kia, phần hình dáng chính vẫn giữ lại.
Đây cũng là lý do Kinh Trập có thể giấu thân phận đến tận bây giờ, nếu không thì thật sự khó qua mắt người khác.