Cậu mò ra ngoài dùng nước tuyết rửa mặt, làn nước lạnh buốt khiến cậu rùng mình, cũng coi như hoàn toàn tỉnh táo.
Kinh Trập rút kinh nghiệm xương máu tự nhủ, về sau không thể để sắc đẹp mê hoặc rồi đưa ra lựa chọn sai lầm nữa.
Ví như lần này ngủ lại chỗ Dung Cửu, dù người ta có lòng tốt nhưng nếu bị lộ thân phận thì phải làm sao?
Không cẩn thận, còn có thể liên lụy người khác.
Nhất là khi có cái hệ thống này.
Trước đây các buff chưa quá nghiêm trọng nhưng lần này thực sự độc địa, suýt chút nữa hại chết cậu. Nếu còn thêm một hai lần như thế nữa, cậu thật sự không còn đường sống.
【 Hệ thống đã điều chỉnh sơ bộ, nhiệm vụ đã được sửa lại 】
【 Nhiệm vụ 4: Điều tra bí mật về cái chết của Diêu tài nhân 】
“Biết được Diêu tài nhân chết như thế nào thì có lợi gì cho việc Thụy vương đăng cơ?” Kinh Trập cau mày.
Diêu tài nhân còn sống thì đối với Thụy Vương có chỗ tốt gì chứ?
【 Sau khi hệ thống phân tích kỹ càng thì cách nói của ký chủ là đúng. Mục tiêu của hệ thống là ngăn chặn triều đình Hách Liên đi vào suy tàn. Miễn có thể ngăn chặn thì ai làm hoàng đế cũng không quan trọng. Tuy nhiên, việc điều chỉnh nhiệm vụ của hệ thống cần thời gian, một số nhiệm vụ sẽ vẫn ở độ khó "cao", xin ký chủ lưu ý. 】
Nói cách khác, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của hệ thống không còn là thúc ép Kinh Trập giúp Thụy vương nữa.
Đối với Kinh Trập mà nói, đó là tin tốt.
Nếu không thì thực sự ghê tởm đến cực điểm.
Sau khi rửa mặt thay đồ xong, Kinh Trập đi một vòng trong Bắc phòng thì tình cờ gặp Hạm Đạm.
Hạm Đạm thấy cậu dậy rồi còn có thể đi lại, trông không khác thường thì liền bảo cậu đi lấy đồ ăn. Kinh Trập đồng ý, nhìn Hạm Đạm vội vã quay lại hầu hạ mấy chủ tử, không khỏi nhướn mày ngạc nhiên.
Thoạt nhìn Hạm Đạm hoàn toàn không biết chuyện tối qua cậu không có mặt ở Bắc phòng?
Dung Cửu làm thế nào giấu được?
Kinh Trập vừa cảm thán, vừa đi tới ngự thiện phòng.
Từ sau khi Tiền Khâm xảy chuyện, tổng quản ngự thiện phòng đã thay người. Vị tổng quản mới tên Chu Nhị Hỷ, nhìn khô khan gầy gò, tính khí cũng không tốt lắm, thường xuyên nghe thấy ông ta quát tháo.
Tuy vậy, trong mắt Kinh Trập, không khí ở ngự thiện phòng bây giờ lại tốt hơn thời Tiền Khâm còn tại vị.
Ít nhất Chu Nhị Hỷ có gì nói nấy, không giấu giếm gì cả.
Ông ta sẽ mắng người nhưng mắng xong thì ám chỉ chuyện này trôi qua không cần lo lắng ông ta thù dai. Còn Tiền Khâm thì khác, ngoài mặt luôn hòa nhã nhưng sau đó trong lúc ngươi không biết gì lại đâm dao lsau lưng.
Làm thủ hạ rõ ràng thích kiểu như Chu Nhị Hỷ hơn.
Lúc Kinh Trập tới, phần lớn các cung điện đã cho người tới lấy đồ ăn từ sớm, đến lượt cậu thì cũng không còn bao nhiêu nữa.
Lúc này, ngự thiện phòng mới bớt náo nhiệt phần nào, nhưng vài bếp lửa vẫn đỏ rực.
Cậu theo quy định nhận cơm nước, chuẩn bị quay về, nhưng lại bị một tiểu thái giám lạ mặt gọi lại.
“Ngươi là Kinh Trập của Bắc phòng?”
Kinh Trập gật đầu: “Ngươi là?”
Một thái giám lạ mặt cười hì hì: “Vậy là đúng người rồi. Ngươi chờ chút, Chu tổng quản muốn gặp ngươi.”
Kinh Trập nhíu mày. Cậu với Chu Nhị Hỷ không hề có liên hệ gì.
Theo lý, ông ta chẳng nên biết đến cậu mới đúng.
May mà nơi ở của Chu Nhị Hỷ cũng không xa, chỉ đi mấy bước là tới.
Trong phòng, Chu Nhị Hỷ đang chửi ầm lên. Ông gầy nhưng giọng lại rất to. Kinh Trập vừa được thái giám dẫn tới, ông ta đã thấy, ánh mắt đánh giá lướt qua.
Kinh Trập đứng ngoài cửa đã nghe vài câu, hình như ông đang nói có ai đột nhập phòng ông.
Thái giám kia lo lắng hỏi: “Tổng quản, có bị mất gì không ạ?”
Chu Nhị Hỷ khịt mũi: “Không mất gì hết.”
Kinh Trập nhìn sắc mặt ông, trong lòng khẽ động.
Không đúng.
Chắc chắn là mất rồi.
Ánh mắt ông không phải kiểu nhẹ nhõm vì may mắn.
Chu Nhị Hỷ nhìn sang Kinh Trập, nhướn mày: “Ngươi là Kinh Trập?”
Nhưng ông lại chẳng biết mặt cậu?
Vậy gọi cậu đến làm gì?
“Cái này, cầm lấy.”
Chu Nhị Hỷ lục trong túi, ném cho cậu một vật nhỏ. Kinh Trập suýt chút nữa không bắt kịp.
Khó khăn lắm mới giữ chặt được, nhìn kỹ thì thấy đó là một chiếc nhẫn ngọc xanh.
“Trần An để lại cho ngươi đấy.” Chu Nhị Hỷ hờ hững nói: “Lúc trước ông ấy có dặn, nếu ở trong cung có nghe được tên ngươi thì giao cái này cho ngươi.”
Kinh Trập ngơ ngác cầm lấy chiếc nhẫn: “ Trần gia gia?"
Trần An chính là vị đại thái giám năm xưa phụ trách đợt thái giám mà Kinh Trập nhập cung. Khi ấy cậu có thể vào cung an toàn, toàn nhờ ông ấy âm thầm sắp đặt đổi trắng thay đen.
Chu Nhị Hỷ rõ ràng không định giải thích thêm, chuyện mất trộm trong phòng khiến ông ta chẳng yên tâm nổi. Ông taphẩy tay với Kinh Trập, ý bảo cút nhanh đi.
Kinh Trập lại được thái giám lúc nãy dẫn ra ngoài.
Cậu ta vừa đi vừa nói lải nhải: “Ngươi đừng trách tổng quản. Ông ấy tốt lắm, tuy miệng xấu chút. Gần đây phòng ông ấy liên tiếp bị trộm, mà chưa lần nào bắt được, ông ấy đang bực lắm.”
“Không mất gì thật sao?” Kinh Trập hỏi theo bản năng.
“Ông ấy nói không mất gì.” Thái giám lắc đầu: “Cái gì cũng không mất. Nhưng sao cứ bị trộm hoài, lạ ghê...”
Cậu ta nói xong cũng hoang mang nhưng khi tiễn Kinh Trập vẫn rất thân thiện.
Kinh Trập nhớ kỹ tên cậu ta.
Tên là Hạo Lâm.
Theo Chu Nhị Hỷ mấy năm rồi, cũng xem như tâm phúc.
Trên đường quay về Bắc phòng, Kinh Trập rũ mắt.
Chu Nhị Hỷ ở trong cung bao năm, tất nhiên không dễ bị người ta nhìn thấu. Nhưng tính tình ông ta nóng nảy, cảm xúc dễ lộ ra ngoài nên vẫn có thể từ đó nhìn ra được vài phần.
Về chuyện trộm cắp liên tục gần đây, Chu Nhị Hỷ có lẽ đã nghi ngờ. Nói trắng ra, có khi ông ta còn biết rõ mục tiêu của kẻ trộm là gì.