Kinh Trập sờ sờ lên ngực.
Chẳng lẽ là vì chiếc nhẫn ngọc xanh này?
Khi Chu Nhị Hỷ đưa vật đó cho cậu, giữa chân mày ông ta có sự nhẹ nhõm, thả lỏng.
Và cả một chút may mắn nữa.
Cậu đang nghĩ về Chu Nhị Hỷ mà trong gian phòng phía sau, Chu Nhị Hỷ cũng đang nghĩ đến cậu.
Ông ta và Trần An có quan hệ không tệ.
"Không tệ" tức là, Trần An từng cứu mạng Chu Nhị Hỷ.
Ân cứu mạng phải báo đáp.
Cho nên chiếc nhẫn ngọc kia, ông ta giữ suốt bao năm chưa từng hé răng với ai.
Tuy ông ta nóng tính nhưng lại rất thận trọng.
Ngay ngày đầu tiên phát hiện phòng mình bị động vào, ông đã nhận ra có điều bất thường.
Tuy hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, nhưng cũng có người mượn gió bẻ măng.
Nhưng dám ra tay với ông ta?
Quá đáng thật đấy.
Chu Nhị Hỷ kiểm tra cả căn phòng, nhưng không thấy mất gì. Ông ta nghĩ tới nghĩ lui suốt một đêm, mới mơ hồ đoán được rắc rối nằm ở đâu.
Trần An ơi là Trần An, chết rồi mà còn để lại rắc rối cho ta.
Ông ta lẩm bẩm oán trách nhưng vẫn quyệt mông thở hổn hển khiêng cái tủ nặng lên. Dưới đáy tủ có một phần rỗng, bên trong khảm một chiếc hộp gỗ.
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc xanh.
Chu Nhị Hỷ lấy chiếc nhẫn ra, suýt nữa thì ném luôn cái hộp, nhưng bỗng nhiên nghĩ lại dừng tay, lấy một chiếc nhẫn vàng giả bỏ vào rồi để hộp lại như cũ. Còn chiếc nhẫn ngọc thì ông ta mang theo bên người.
Quả nhiên, mấy ngày sau lại bị trộm.
Lặp đi lặp lại mấy lần, sau này khi rảnh ông ta kiểm tra lại, phát hiện chiếc nhẫn giả đã bị lấy mất. Đúng là mất đồ thật, sắc mặt ông ta lúc đó vô cùng khó coi.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Chu Nhị Hỷ quyết định đưa vật đó cho Kinh Trập.
Dù Kinh Trập chỉ là một thái giám vô danh ở Bắc phòng, không thể coi là có thanh danh gì trong cung, nhưng ít nhất Chu Nhị Hỷ biết, trước khi Tiền Khâm xảy chuyện, ông ta từng đến Bắc phòng, đòi Trần Minh Đức một người.
Người đó chính là Kinh Trập.
Bất kể lý do là gì, chỉ cần cái tên Kinh Trập này sau bao năm vẫn được nhắc đến, thì việc giao vật cũng không tính là trái lời dặn khi xưa.
Chu Nhị Hỷ vội vàng muốn tống khứ cái vật phiền phức này đi.
...
Kinh Trập trở về Bắc phòng, mang đồ ăn phân phát khắp nơi, rồi trò chuyện mấy câu với Hạm Đạm.
Hạm Đạm nói cho cậu biết Minh ma ma đã gửi tin về nói rằng phải vài hôm nữa mới có thể quay lại.
Giờ trong Bắc phòng chỉ còn hai người họ ở lại hầu hạ các chủ tử.
Diêu tài nhân ban đầu chỉ cần đặt linh cữu trong cung bảy ngày. Nhưng lại trúng vào dịp Tết, hoàng thái hậu ngại xui, không muốn xử lý chuyện tang trong lúc Tết đến xuân về nên quyết định cúng bảy ngày, bốn mươi chín ngày mới phát tang.
Thành ra mọi chuyện lại khác hẳn. Hoàng thái hậu còn phái người đến tiếp quản, Trần Minh Đức và Minh ma ma chỉ cần chờ hết đầu thất là có thể trở về.
Kinh Trập lại khẽ chạm vào ngực, vô thức nhìn về phía chỗ ở của Diêu tài nhân.
Hạm Đạm hỏi: "Sao thế, vẫn đang nghĩ chuyện đó à?"
"Ta chỉ không hiểu người hại Diêu tài nhân, rốt cuộc là ai?" Kinh Trập nhẹ giọng đáp.
Hạm Đạm nói: "Là ai cũng không liên quan tới chúng ta."
Lời nàng nghe có vẻ lạnh lùng nhưng lại là đạo sinh tồn trong cung.
Việc không liên quan thì đừng xen vào.
Nàng thấy Kinh Trập cau mày thì nhún vai nói: "Nếu rảnh thì tiện thể dọn phòng giúp bà ấy luôn đi. Hà Diệp đã dọn sơ qua nhưng vẫn còn vài món chưa xử lý, đều phải trả lại."
Kinh Trập vốn cũng có ý đó, nghe nàng nói vậy thì thuận thế gật đầu.
Nửa canh giờ sau, Kinh Trập đã kiểm kê xong toàn bộ đồ đạc trong phòng Diêu tài nhân, phân loại gọn gàng, còn lập hẳn một danh sách.
Người trong Bắc phòng đều biết cậu biết chữ, cũng không cần giấu giếm gì.
Hạm Đạm đi ngang qua cửa, thấy cảnh bên trong bận rộn, lắc đầu bỏ đi.
Trong Bắc phòng, chỉ có mỗi Kinh Trập mới làm những chuyện thế này.
Toàn làm việc cực nhọc chứ không lấy lòng, tự gây phiền toái cho chính mình.
Nhưng cũng chính vì vậy, khi có chuyện xảy ra, người đầu tiên họ nghĩ tới, vẫn là Kinh Trập.
Tìm cậu chưa chắc giải quyết được việc, nhưng ít nhất Kinh Trập sẽ không hại người.
Đó chính là điểm khác biệt lớn nhất.
Họ không thể trở thành Kinh Trập, họ từng chê cười cậu.
Nhưng cũng từng ganh tị với cậu.
Bởi vì cậu sống quang minh lỗi lạc hơn rất nhiều người.
Giờ đây, Kinh Trập với lòng dạ quang minh, sau khi sắp xếp xong đồ đạc của Diêu tài nhân thì quay lại chỗ ở của mình.
Mang theo chút lén lút, rón rén.
Phòng của Diêu tài nhân, có dấu vết từng bị người ta lục lọi.
Trong Bắc phòng, Kinh Trập là người thân cận nhất với bà ta. Cậu cũng hay ra vào nơi đó, tuy không nắm rõ từng ngóc ngách, nhưng ít ra so với người khác vẫn hiểu rõ hơn.
Phòng của bà ấy chắc chắn từng bị người khác đụng đến.
Điều này càng khiến phán đoán của cậu thêm chắc chắn.
Diêu tài nhân là bị người ta hại chết.
Mà sau khi giết người, hung thủ còn quay lại lục soát đồ đạc.
Bắc phòng căn bản chẳng có chút phòng vệ nào, có người ra vào tự do cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng chính điều này lại khiến Kinh Trập cảm thấy nguy cơ tiềm tàng. Kẻ có thể dễ dàng giết chết Diêu tài nhân, tức là cũng có thể dễ dàng giết chết bất kỳ ai khác.
Chỉ là cùng thời điểm đó, phòng của Chu Nhị Hỷ cũng bị trộm. Trong hoàng thành nghiêm ngặt như vậy.. đây có thể là trùng hợp sao?
Trên đời, thứ không thể tin nhất chính là "trùng hợp".
Đây là câu mà cha cậu từng nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Lòng Kinh Trập chợt trầm xuống, những việc tưởng chừng vô hại này, xoay đi chuyển lại, cuối cùng lại dính dáng tới cậu?
Nhưng cậu chẳng qua chỉ là một thái giám tầm thường, có thể đắc tội với ai cơ chứ?