May là, trong phòng của Diêu tài nhân, cậu không phải không tìm được manh mối.
Giống như Chu Nhị Hỷ giấu nhẫn thật mang theo bên mình, bỏ nhẫn giả lại làm mồi; Diêu tài nhân cũng có thủ đoạn riêng. Dù phòng bị lật tung lên mà bà vẫn giấu được một vài thứ không bị người ta phát hiện.
Diêu tài nhân có một cái túi kim chỉ.
Bên trong không giấu gì đặc biệt, toàn là kim chỉ bình thường. Mấy cây kim bạc dùng để thử độc cũng nằm trong đó.
Nhưng cái túi đó là hai lớp vải, có thể lộn ra ngoài, để lộ lớp vải màu khác.
Kinh Trập chợt nghĩ rồi nhớ tới việc Diêu tài nhân thường nghịch mấy cây kim bạc kia, mới nảy ra ý định.
Túi kim chỉ vẫn còn trong phòng, chứng tỏ bí mật bên trong chưa bị phát hiện, nên mới rơi vào tay cậu.
Khi lộn mặt trong ra, thấy bên trong có những dòng chữ nhỏ như kiến.
"Dù ta chết vào năm nào tháng nào, kẻ giết ta nhất định có liên quan tới thái hậu. Vì trên đời này chỉ có mình ta biết, cái chết của Từ Thánh thái hậu, có liên quan đến bà ta. cÒN Vật quan trọng ta đã giấu ở sau thiên điện Trữ Tú cung, phía sau phiến đá xanh thứ tám bên lối mòn nhỏ. Có thể tự đến lấy."
Không phải nói là liên quan đến tiên hoàng sao?
Sao giờ lại liên quan đến thái hậu?
Chữ viết của Diêu tài nhân hoàn toàn không giống vẻ điên loạn thường ngày của nàng, trái lại vô cùng đoan chính, thanh tú.
Nhưng dù nét chữ có đẹp đến đâu, cũng không thể khiến tâm trạng rối như tơ vò của Kinh Trập dịu đi.
Trữ Tú cung....
Nơi đó chỉ mở khi tuyển tú nữ.
Bình thường chẳng khác nào lãnh cung, ngoài vài người lo quét dọn thì chẳng ai bén mảng tới.
Đem đồ giấu ở đó, quả thật là rất khó bị phát hiện.
Nhưng muốn tới đó, lại là một chuyện khác.
Cần phải có một cái cớ hợp lý mới được.
....
Trong cung Càn Minh, một nữ quan đang lên tiếng.
Giọng nói ôn hòa dịu dàng mang theo vài phần mềm mại nữ tính, vô cùng dễ nghe.
“Vài mục tiêu ở Thừa Hoan cung gần đây không còn nhắc tới Kinh Trập nữa. Thu Dật đã tra qua thân phận của Kinh Trập.”
“Chu Nhị Hỉ đã đưa một chiếc nhẫn ngọc cho Kinh Trập.”
“Từ tần, Liễu mỹ nhân, Đức phi, Chương phi đều từng lần lượt phái người tiếp xúc với người của Bắc phòng.”
“Người được thái hậu cử đi lo tang sự, trong tay có...”
Tất cả những việc bí mật hay chẳng mấy giấu giếm đều hóa thành câu chữ chậm rãi tuôn ra từ miệng nàng.
Cảnh Nguyên Đế đang lắng nghe.
Hắn nhắm mắt nhưng tay lại đang nghịch một viên ngọc tròn trịa.
Toàn thân đen nhánh, bóng loáng lấp lánh.
Chờ đến khi giọng nữ quan im bặt, Cảnh Nguyên Đế mới mở mắt, giơ viên ngọc đen tuyền kia lên, hờ hững hỏi: “Ngươi nói xem, con mắt được moi ra, liệu có đẹp bằng viên mặc ngọc này không?”
Nữ quan hơi khựng lại một thoáng: “Mỗi người chỉ có một đôi mắt, có lẽ còn quý hơn cả mặc ngọc.”
Mặc ngọc rốt cuộc cũng chỉ là vật chết, không sánh bằng mạng người.
Mạng người, đôi khi rất đắt giá nhưng cũng có lúc lại rẻ mạt vô cùng.
Nàng suy nghĩ một lát, liền hiểu ra vài kẻ bên Thừa Hoan cung kia, e là mạng đã chỉ mành treo chuông.
Người bị Cảnh Nguyên Đế để mắt tới, chưa chắc sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng phần lớn... sớm muộn cũng sẽ chết.
“Nhưng người trên đời nhiều, con mắt cũng nhiều mà mặc ngọc tinh khiết lại hiếm thấy.” Giọng Cảnh Nguyên Đế dần lạnh nhạt: “Giống như kẻ xảo trá thì nhiều mà kẻ thuần thiện thì ít.”
Người thú vị cũng cực kỳ hiếm hoi.
Thuần thiện ư?
Loại người này ở trong cung đình, chắc đã tuyệt diệt cả rồi?
Nữ quan oán thầm trong bụng nhưng không dám hé lời, chỉ cúi đầu hành lễ.
Chưa đầy hai ngày sau, viên mặc ngọc xinh đẹp ấy, liền xuất hiện trước mắt Kinh Trập.
Cậu cầm viên ngọc toát lên vẻ đắt đỏ mà trợn mắt há hốc mồm nhìn người ngoài cửa là Dung Cửu.
Bóng người cao lớn của hắn che kín ánh sáng ngoài khe cửa đang hé mở, khuôn mặt tuấn mỹ như được trời đất ưu ái khiến Kinh Trập không kìm được phải nhìn một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa.
“Huynh nói muốn tặng cái này cho ta?”
Dung Cửu điềm tĩnh: “Lễ vật mang về mà quên chưa đưa cho ngươi.”
Mặc Ngọc chắc dễ khiến người ta thích hơn con mắt nhỉ?
Kinh Trập không hiểu sao rùng mình một cái.
Cậu nà.o có biết, bản thân vốn nhận được một con mắt ướt nhèm đầm đìa máu.
Một lễ vật vô cùng tàn bạo.
“Không thích à?”
Dung Cửu dịu dàng nói.
Chỉ là người như Dung Cửu, dù có ôn hòa đến đâu, cũng chẳng giấu nổi cái khí lạnh phả ra từ trong xương. Kinh Trập vốn đã quen, ôm viên mặc ngọc đắt đỏ kia mà rầu rĩ.
“Thứ này quý giá quá.”
Từ trước đến nay, Kinh Trập vẫn luôn sống dựa vào bổng lộc hằng tháng, dành dụm chút một mà gom thành. Tuy cũng có để dành được ít nhiều nhưng so với mặc ngọc, quả thực chỉ như muối bỏ bể.
Mới trước đó vừa nhận được một chiếc nhẫn ngọc xanh, giờ lại thêm một khối mặc ngọc.
Gần đây cậu đang gặp vận may tài lộc sao?
Nếu thật sự may mắn, sao không sớm hoàn thành nhiệm vụ cho rồi?
“Không sao,” Dung Cửu rất biết thông cảm: “Nếu ngươi không thích, ta có thể tặng thứ khác.”
Kinh Trập cảm động nhưng trong cảm động lại không khỏi khéo léo từ chối.
“Huynh không cần tặng gì cho ta nữa đâu. Chuyện trước kia đã qua rồi, mặc ngọc này quý vậy, chi bằng huynh cứ giữ lấy.”
“Chuyện trước kia?” Dung Cửu thoáng ngẩn ra, rồi mới hiểu Kinh Trập đang nói đến chuyện gì: “Chúng ta chẳng phải là bằng hữu sao?”
Khi Dung Cửu dùng khuôn mặt tuấn mỹ ấy nói chuyện với cậu, Kinh Trập thật sự rất khó mà không gật đầu.
Quả thực, họ... cũng coi như là bạn bè?
“Đã là bằng hữu thì tặng quà qua lại cũng bình thường.” Dung Cửu thản nhiên nói: “Ngươi thích con mắt không?”
Hắn bám riết không tha đề cử con mắt.
Kinh Trập ngơ ngác, con mắt chẳng phải bản thân mình đã có rồi sao? Hay là Dung Cửu đang nói đến viên mặc ngọc có hình dạng như con mắt?