Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 52

Trước Sau

break

“Hoàng đế vẫn chưa lâm triều sao?”

Trong Thọ Khang cung, thái hậu nhíu mày, nghĩ xem tin tức này rốt cuộc có ý gì.

Cảnh Nguyên Đế đã liên tiếp hai ngày không gặp triều thần, hôm nay lại là ngày đại triều, nghe nói Ninh Hoành Nho đã ra tiền triều tuyên cáo, nói rằng hoàng đế thân thể có bệnh, bãi triều.

Người mà thái hậu phái đi, không sao thăm dò được tin tức trong Càn Minh cung.

Cảnh Nguyên Đế tuy không hay quản chuyện hậu cung, nhưng nếu hắn muốn giấu bí mật gì, thì dù thái hậu có dốc sức cũng không tra được tung tích của hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng thái hậu cực kỳ bực bội.

Trước khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, ai ai cũng tưởng người có khả năng lên ngôi hơn chính là Hách Liên Đoan. Sau khi Cảnh Nguyên Đế thật sự lên ngôi, ban đầu thái hậu cũng không hề đặt Hách Liên Dung vào mắt.

Trong mắt bà, cho dù Hách Liên Dung có may mắn đoạt được ngôi vị hoàng đế, thì trong tay hắn không có người, cũng chẳng có thế lực, làm sao trấn áp được văn võ bá quan, làm sao dập tắt được những lời chỉ trích?

Nhưng bà vạn lần không ngờ, Hách Liên Dung vậy mà dám thẳng tay chém giết quan viên ngay trong triều, thậm chí còn đem từng cái đầu bày la liệt trước điện, ngông cuồng đến cực điểm.

Khi ấy thái hậu lập tức nổi giận nhưng không ngờ tân đế bên cạnh lại nắm giữ một thế lực, căn bản không hề kiêng dè những mưu đồ ám sát của bà.

Người được phái đi ám sát hoàng đế, ngay hôm sau đầu đều bị chém xuống, bày ngay bên giường thái hậu.

Thái hậu ngửi thấy mùi máu tanh tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy vài cái đầu bên giường, lập tức thét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Như thể chốn không người.

Không ai phát hiện được những cái đầu ấy rốt cuộc xuất hiện trong cung của thái hậu bằng cách nào.

Trong tay Cảnh Nguyên Đế, nắm giữ loại nhân tài quỷ dị như vậy.

Đây mới là nguyên nhân cuối cùng buộc thái hậu phải lui về Thọ Khang cung.

Đến nay, bà đã gia cố Thọ Khang cung kín như bưng, cho dù người của hoàng đế có muốn vào, cũng khó thoát thân.

Thế nhưng mỗi lần nhớ lại cảnh kinh hãi năm đó, thái hậu vẫn thấy tức giận vô cùng.

Bà nghĩ tới nghĩ lui, kẻ có thể giúp Cảnh Nguyên Đế dựng lên thế lực như vậy, hoặc là tiên đế, hoặc là...

Thẩm gia.

Thẩm Đình Hiên, Thẩm viện trưởng.

Mỗi lần nhắc tới cái tên này, thái hậu lại nghiến răng nghiến lợi.

Mà tin tức do Thụy Vương tra được, không nghi ngờ gì đã xác nhận suy đoán của bà. Nếu không phải năm đó Thẩm gia che chở thì với bản tính tàn bạo lạnh lùng của Cảnh Nguyên Đế, sao có thể phái người đi bảo vệ Thẩm Đình Hiên?

Lão già ấy mở Càn Nguyên thư viện, giả vờ sống ẩn dật, vậy mà sau lưng lại làm ra chuyện như thế, thái hậu dĩ nhiên muốn trừ khử. Nhưng việc của Thẩm Đình Hiên chưa phải cấp bách nhất, điều quan trọng trước mắt là Hách Liên Dung kia rốt cuộc bị làm sao?

Chẳng lẽ thật sự sinh bệnh nặng?

Nếu không, theo thói quen của hắn, dù bất hòa với văn võ bá quan nhưng với bổn phận hoàng đế, Hách Liên Dung chưa từng bỏ bê.

Trong việc này, hắn ngược lại còn tỏ ra tận trách.

Thái hậu cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cho gọi người.

“Hãy mời quý phi tới gặp ai gia.”

Nữ quan hành lễ lui ra ngoài, chẳng mấy chốc đã đi đến Chung Thúy cung, mời quý phi Hoàng Nghi Kết tới.

Hoàng Nghi Kết bước vào Thọ Khang cung, vừa hành lễ thì đã được thái hậu đỡ dậy: “Ngồi xuống đi.”

Hoàng Nghi Kết mỉm cười: “Đó là lễ nghi cần thiết nên có ạ.”

Thái hậu vỗ nhẹ tay nàng: “Đã quen chưa?”

“Trong cung mọi thứ đều tốt, không có gì không quen ạ.” Nàng khẽ lắc đầu, thoáng có chút ngượng ngùng.

Thái hậu cười: “Vậy thì tốt.”

Bà gọi Hoàng Nghi Kết đến như chỉ để nói chuyện phiếm, trò chuyện dăm ba câu, rồi lại quay về chủ đề hoàng đế.

“Quý phi, ngươi thấy hoàng đế... thế nào?”

Hoàng Nghi Kết vừa nghe câu ấy, ánh mắt khẽ sáng lên, nhỏ nhẹ đáp: “Bệ hạ, rất tốt.”

Thái hậu nhìn dáng vẻ e thẹn của nàng, lại bật cười: “Ngại ngùng cái gì? Ngươi đã vào cung, tức là dâu của ai gia, hoàng đế là phu quân của ngươi. Nay ngươi có thân phận cao nhất, hậu cung này, nhiều chuyện phải nhìn vào ngươi đấy.”

Ý bà hết sức rõ ràng.

Hoàng Nghi Kết hơi nghiêng đầu, nhìn thái hậu.

Thái hậu chậm rãi nói: “Mấy hôm nay, thân thể hoàng đế có chút khó ở, hôm nay ngay cả đại triều cũng không lên.”

Hoàng Nghi Kết vội vàng: “Vậy... có nặng không? Thiếp thân...”

Thái hậu cười: “Đó là phu quân của ngươi, ngươi muốn đi thăm, cũng là lẽ thường, ai có thể ngăn cản?”

Hoàng Nghi Kết đỏ bừng mặt, cúi đầu.

Một lát sau, nàng rời khỏi cung, ngồi lên kiệu.

Một cung nữ dung mạo tầm thường theo sát bên người, nàng chính là người Hoàng Nghi Kết tin tưởng nhất.

Bởi vì đó là thị nữ mà nàng mang từ nhà theo.

Theo nàng vào kinh rồi lại vào cung.

Địa vị cao quý như quý phi, được phép mang theo một người vào cung.

Đó là sự ưu đãi dành riêng cho các nàng.

Về đến Chung Thúy cung, cung nữ ấy nghe hiểu ý của thái hậu, bèn khẽ nhíu mày: “Thái hậu muốn để quý phi dò đường, quý phi..chuyện này...”

Hoàng Nghi Kết đã không còn dáng vẻ e lệ trong Thọ Khang cung, nét mặt thoáng lạnh: “Thái hậu để ta nhập cung, vốn dĩ là có mục đích. Nếu ta không thuận theo, gia đình ta cũng sẽ chẳng được yên.”

Nàng nhìn về phía cung nữ.

“Vũ Thạch, chải đầu trang điểm cho ta.”

Hoàng Nghi Kết nở nụ cười dịu dàng, giống như lớp vỏ bọc vẫn thường khoác lên bên ngoài.

“Lần đầu tiên gặp bệ hạ, tất nhiên phải thật đẹp mới được.”

...

Khi Kinh Trập lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong vòng tay Dung Cửu, thoải mái đến mức chẳng còn kiêng dè gì, cậu cũng không còn bất ngờ nữa.

Mới lạ đó!

Sao có thể không bất ngờ được!

Sao cậu lại ngủ trong lòng Dung Cửu! A! Sao hôm nay Dung Cửu dậy muộn thế! Sao trời ngoài kia sáng đến vậy rồi! Hắn hôm nay lại ngủ say như chết, bỏ lỡ cả giờ giấc!

Kinh Trập gào thét trong lòng.

Vừa gào, vừa cố gắng chui ra khỏi vòng tay Dung Cửu.

Eo cậu đang bị cái gì chọt thế?

Cứng ngắc, cảm giác hơi kỳ quái.

“Ngủ thêm chút nữa đi.”

“Huynh đừng ngủ nữa, lấy cái thứ huynh mang lên giường dời ra không, khó chịu quá.” Kinh Trập lẩm bẩm, “Trên giường sao lại để mấy thứ này?”

“Thứ gì vậy?”

Giọng Dung Cửu như thể chưa hề ngủ.

Mỗi lần hắn mở miệng, đều vô cùng tỉnh táo.

Kinh Trập đưa tay ra sau định lấy cho hắn xem, nhưng thứ chạm vào lại nóng hầm hập, mà.. không rút ra được?

Cậu ngẩn người một thoáng, rồi trong khoảnh khắc chợt nhận ra đó là cái gì, lập tức rụt tay lại, cả người ngồi bật dậy.

Bàn tay vừa rồi run run buông xuống bên hông, muốn siết chặt lại, nhưng cảm giác nóng rực và cứng rắn kia dường như vẫn còn đang đập thình thịch trong lòng bàn tay cậu.

Tại sao... lại lớn đến thế...

Không đúng, sao mình lại không nhận ra chứ!

Cậu vào cung, nếu để người ta phát hiện thân thể khác thường, sẽ gây ra rắc rối lớn. Bởi vậy năm xưa Trần An từng đưa thuốc cho cậu uống một thời gian dài.

Những viên thuốc ấy sẽ áp chế dục vọng trong cơ thể, tất nhiên cũng ảnh hưởng đến phản ứng sinh lý của Kinh Trập.

Dục vọng vốn rất nhạt.

Gần như chưa từng có những cơn xấu hổ khó xử vào buổi sáng.

Cho nên, với chuyện này, cậu hoàn toàn trống rỗng. Lần chạm phải ấy, suýt nữa đã khiến ý thức của cậu vỡ nát.

Dung Cửu thong thả ngồi dậy, xuống giường thay y phục.

Hắn không nhắc đến việc này, Kinh Trập nên hiểu đó là sự khoan dung hiếm thấy. Đợi Dung Cửu rời đi, Kinh Trập lập tức quấn chăn kín người.

Muốn rửa tay.

Nhưng không dám ra ngoài.

Thật thê thảm.

Sao cậu lại rơi vào tình cảnh này?

Thật thê thảm.

Kinh Trập lau nước mắt.

Rồi phát hiện bàn tay vừa dùng để lau, lại chính là bàn tay ban nãy, suýt nữa hét toáng lên.

Khi cậu chậm chạp đứng dậy, Dung Cửu đã thay xong y phục, sau đó ôm cậu đi rửa mặt, rồi lại ôm về ngồi xuống.

Hai ngày nay Kinh Trập đã bị ép phải tập quen, ỉu xìu ngồi ăn cơm.

Bữa sáng muộn màng này cậu ăn chẳng ra mùi vị, vì không dám ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.

Nhưng sau khi ăn xong, Dung Cửu đi tới, lại ôm cậu về giường, rồi ngồi xổm trước mặt khiến da đầu Kinh Trập tê rần. Lại nữa?

Không đúng, hiện giờ không có chậu nước.

Vậy thì...

Kinh Trập trân trân nhìn Dung Cửu móc ra một chiếc chìa khóa.

Đến giờ rồi?

Dung Cửu tỉnh lại rồi?

Kinh Trập suýt chút nữa vui mừng bật khóc, vừa định đưa tay ra nhận chìa khóa thì thấy bàn tay to lớn kia lại thu về.

Cậu ngẩn ra, ngước mắt nhìn Dung Cửu.

Chỉ thấy người đàn ông như đang tự nói một mình:

“Dù mấy ngày nay có phần quá mức xúc động, nhưng...”

Ánh mắt Dung Cửu rơi xuống cổ chân của Kinh Trập. Ngọn lửa bạo ngược được châm ngòi, không hẳn chỉ do ô nhiễm từ ngoại vật, mà vốn là hạt giống đã tồn tại sẵn trong hắn, bị khơi dậy thành một khát vọng thuần túy.

Hắn cảm thấy, như thế cũng tốt.

Giam chặt ở đây, không đi đâu được nữa.

Kinh Trập thấy không ổn.

Rất, rất không ổn.

Cậu nắm chặt lấy cánh tay Dung Cửu, không hề có ý giật chìa khóa, nhưng căng thẳng vô cùng:

“Dung Cửu, ta còn có việc riêng phải làm. Nếu ta... nếu ta tiếp tục ở lại đây thì huynh sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?”

Dung Cửu dường như thấy có chút buồn cười, ngẩng mắt nhìn cậu.

Kinh Trập nghiêm túc gật đầu: “Nguy hiểm. Ta biết huynh có thể che giấu tung tích của ta, nhưng ta...” Cậu mím chặt môi, như đang do dự.

Mỗi một câu thốt ra, đều mang theo sự lưỡng lự.

“Từ tần nhằm vào ta, dường như có liên quan đến Diêu tài nhân. Mà cái chết của Diêu tài nhân, có lẽ lại dính dáng đến thái hậu.”

Giọng Kinh Trập nhỏ dần.

“Ta không muốn liên lụy đến huynh, khiến huynh cũng gặp chuyện.”

Lặng im một lát, “cạch” một tiếng.

Dung Cửu mở khóa xích cho cậu rồi đứng dậy.

Sợi xích nặng nề rơi xuống đất. Kinh Trập ôm lấy tự do khó khăn lắm mới có được, không nhịn được mà xoa xoa cổ chân hơi rớm máu.

“Kinh Trập, ta đã nảy sinh ham muốn dục vọng với ngươi.”

Một câu nói thản nhiên chẳng hề cảm thấy xấu hổ.

Vậy mà suýt nữa đã khiến Kinh Trập như bị bổ trúng.

Như thể lời đó không phải dâm ngôn tục ngữ, mà là bộc lộ thẳng thắn niềm vui thích.

Cậu giữ nguyên tư thế ôm chân rồi đột ngột ngẩng đầu.

Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt sắc kia vừa có sự hoang dại tự nhiên vừa có mị lực quyến rũ, theo khóe môi hơi cong lên, nụ cười lóe ra, làm gương mặt vốn băng lãnh kia trong thoáng chốc bùng nổ thành một vẻ đẹp cuồng liệt.

Kinh Trập hít mạnh một hơi.

Không chỉ bởi câu nói có chút hạ lưu kia, mà còn vì dung nhan diễm lệ cuồng ngạo ấy.

Ngón cái của Dung Cửu lướt qua môi cậu.

Vết thương nơi đó chưa lành nhanh như ở cổ, vẫn còn dấu rách da.

“Đêm nay là đêm nào, khi được gặp người. Người như thế biết tìm nơi đâu...” Dung Cửu cúi người xuống, gương mặt kề sát đến mức có thể cảm nhận được hơi thở: “Kinh Trập làm người thương của ta được không?”

Dục vọng tuôn trào biến vẻ đẹp dữ dội thành lưỡi dao gió chém nát tất cả. Những lời dịu dàng kia, lại là kịch độc rót đầy trên lưỡi dao.

Cùng lúc, đâm xuyên vào tim Kinh Trập.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc