Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 53

Trước Sau

break

“Kinh Trập, Kinh Trập, ngươi ngẩn người hoài vậy?”

Cốc Sinh chọc chọc vào Kinh Trập, tò mò quan sát cậu.

Hôm nay lúc quét dọn, cậu ta tận mắt thấy Kinh Trập thất thần mấy lần, bây giờ lại suýt ngã xuống hồ sen, may mà cậu ta kéo lại.

Cái hồ sen này, mấy ngày trước vừa có người chết.

Nhiều người cảm thấy xui xẻo nên lúc quét dọn chẳng ai muốn tới gần. Kinh Trập và Cốc Sinh bị sắp xếp làm việc ở đây, cùng tổ với Vân Khuê và một thái giám khác tên Tuệ Bình.

Trong mắt Cốc Sinh, vận may của Kinh Trập hơi xui.

Rõ ràng trước đó được tiểu thư Hoàng gia để mắt, đi theo hầu hạ hơn nửa tháng, chỉ chút xíu nữa thôi một bước lên mây, trở thành thái giám trong Chung Thụy cung, lĩnh công việc tam đẳng hoặc thậm chí nhị đẳng.

Điều đó so với việc bọn họ phải chịu khổ ở Trực Điện Ty rồi chờ đến cuối năm khảo hạch còn tốt hơn nhiều.

Mà khảo hạch, ai biết có qua nổi không? Năm nay cậu ta đã mười chín rồi.

Kinh Trập thì khỏi nói đã hai mươi, đây là cơ hội cuối cùng. Nếu được đi Chung Thụy cung, tất nhiên chẳng cần nghĩ đến những phiền não khác.

Thế mà đúng lúc mấu chốt, Kinh Trập ngã bệnh nằm liệt mấy ngày, ngay cả điểm danh cũng không tới được, cuối cùng để vuột mất cơ hội phú quý.

Cơ duyên như vậy, dù trước kia có chút ghen tỵ với Kinh Trập, mà giờ Cốc Sinh không khỏi cảm khái. Nghĩ đến mấy năm nay bản thân có tài chẳng gặp thời, rốt cuộc cũng bình ổn tâm tình, đối xử với Kinh Trập sau khi trở lại cũng rất hòa nhã.

Có lẽ vì chịu cú sốc này nên mấy ngày nay Kinh Trập làm việc luôn thất thần.

Điều đó cũng dễ hiểu.

Nhưng, tại sao đang quét dọn, cậu lại đột nhiên cười rộ lên?

Chuyện này thì thật khó hiểu.

Chẳng lẽ mắc chứng điên sao?

Kinh Trập ho khan một tiếng, nắm chặt cây chổi, lắc đầu: “Vài ngày nay ta bị đả kích, may mà Cốc Sinh luôn ở bên cạnh giúp đỡ, ta sẽ nhanh chóng ổn định lại bản thân, không để ngươi khó xử.”

Cốc Sinh cười sảng khoái: “Giúp gì chứ? Chỉ gọi ngươi mấy câu, vậy mà cũng tính là giúp sao? Ngươi ít ra cũng phải như Vân Khuê kia, chỉ tay sai khiến người khác làm việc, thế mới đáng phải cảm ơn đấy.”

Vân Khuê nghe xa xa thấy Cốc Sinh châm chọc mình, bất mãn nói: “Này Cốc Sinh, lúc nào ta nhờ các ngươi giúp mà không trả công chứ?”

“Phải phải phải, ngài đại nhân rộng lượng, tha thứ cho tiểu nhân đi.” Cốc Sinh cười hì hì chắp tay.

Tính tình Vân Khuê thẳng thắn cởi mở cùng với dáng người cao lớn, đôi khi động tác hơi thô lỗ, nhưng chẳng phải kẻ xấu, cũng rất dễ nói chuyện. Nếu không, đã chẳng bị phân công tới quét hồ sen này.

Nghe nói y là đồ đệ của một vị chưởng sự nào đó, chuyện vượt qua khảo hạch là ván đã đóng thuyền. Có lúc bận việc, hoặc muốn trốn việc, y sẽ tìm người làm thay.

Mà y cũng chịu bỏ tiền, chưa từng để ai làm không công. Thế nên dù y có “trốn”, cũng chẳng ai nhiều lời, ngược lại vẫn cùng y xưng huynh gọi đệ.

Khó khăn lắm mới quét xong khu này, mấy người bọn họ xách dụng cụ, quay về.

Trời mờ mờ sáng, cũng chẳng có mấy ai.

Vân Khuê vỗ vai Kinh Trập, tò mò hỏi: “Trước đó nghe nói ngươi bệnh, nhìn bề ngoài chẳng thấy gì nhưng có phải rất khó chịu không? Vừa rồi ta nhìn, hình như khóe miệng ngươi bị rách đấy?”

Kinh Trập khựng lại, tim bất giác nhảy lên, nhưng mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Theo phản xạ cậu vươn tay chạm vào vết thương ở khóe miệng, khẽ thở dài: “Đúng vậy, tự mình cắn rách, đau lắm.”

Trước khi "thoát" ra từ chỗ Dung Cửu, hắn còn nhét cho cậu một bình ngọc.

Nhờ thuốc trong đó, vết hằn trên cổ nhanh chóng mờ đi nhưng vết rách ở miệng thì vẫn rõ ràng, rất dễ bị phát hiện.

Cốc Sinh tặc lưỡi: “Ngươi đúng là xui xẻo.”

Kinh Trập nói: “Thôi, có lẽ là mạng ta không nên có được. Sau này vẫn phải dựa vào chính mình, đừng mơ một bước lên trời nữa.”

Cốc Sinh bất giác nhớ đến trước kia, người bạn của Kinh Trập là Trường Thọ, liền gật gù. Dù có rời khỏi Bắc phòng, vào Thừa Hoan cung thì sao?

Chẳng phải trong chớp mắt chết rồi ư.

Trường Thọ chết rồi.

Đó là tin Kinh Trập nghe từ Minh Vũ sau khi trở lại.

Khi bị Dung Cửu bắt đi, cậu chẳng biết mình đang ở đâu, nhưng sau khi buff kết thúc, Dung Cửu lại dẫn cậu đi ra ngoài.

Cậu ngơ ngác đi theo Dung Cửu vòng vèo bảy tám lần, đi rất lâu, mới đến nơi cung điện quen thuộc.

Thân phận của Dung Cửu còn thần bí hơn những gì Kinh Trập từng nghĩ.

Ban đầu cậu thấy nơi quen thuộc định chạy đi, nhưng cánh tay dài của Dung Cửu đã vươn ra, kéo cậu sát vào làm cho hai người dán chặt vào nhau.

Thân thể Kinh Trập lập tức căng cứng còn ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt từ người Dung Cửu.

Mùi đó tỏa ra từ ngón tay hắn.

Vì để bôi thuốc cho Kinh Trập nên thấm đầy trên từng tấc da thịt, đến mức dù đã lau qua, vẫn còn vương lại mùi hương ấy.

“Muốn chạy?”

Kinh Trập đáp: “... Ta, mấy ngày nay, vẫn phải đi giải thích...”

“Không cần giải thích.” Dung Cửu thản nhiên nói: “Sẽ không ai hỏi ngươi, chỉ cần trở về nói là ngươi bị bệnh là được.”

Kinh Trập an tâm một chút trong lòng, ít ra sẽ không bị người khác nghi ngờ.

“Còn về câu trả lời của ngươi...”

Dung Cửu chậm rãi nói tiếp, Kinh Trập lập tức căng thẳng giống hệt một con thú nhỏ sắp bị người cắn lấy, gáy đỏ bừng, đó là sự xấu hổ và cứng ngắc khó che giấu.

“Lần sau, ta muốn nghe tận miệng ngươi nói ra.”

Dung Cửu không hề ép buộc gấp gáp.

Nhưng những lời đó như bóng theo hình, không cách nào rời khỏi lòng Kinh Trập.

Cậu thất thần đi thẳng đến Trực Điện Ty, suốt dọc đường, như thể uống nhầm mê dược, ánh mắt mơ màng, ngay cả gương mặt cũng nhuốm sắc đỏ khác lạ.

Dung Cửu muốn cậu làm người thương của hắn.

Chỉ cần nhắm mắt lại, nhớ đến dáng vẻ lúc ấy của Dung Cửu, những lời hắn nói như tái hiện một lần nữa. Tai cậu nóng ran dù có bịt chặt cũng không ngăn nổi tiếng vang vẳng lặp đi lặp lại.

Dung Cửu... thật sự thích mình sao?

Kinh Trập chưa từng nghĩ tới, khi cậu nhận ra bản thân thích Dung Cửu, thì cũng đồng thời nhận được hồi đáp từ hắn.

Kinh Trập nghĩ thế nào?

Ít nhất, cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ để Dung Cửu biết.

Việc thích một ai đó, đối với Kinh Trập là một chuyện vô cùng bí mật.

Trong hoàn cảnh của cậu, vốn không có tư cách để thích ai cả.

Dù là người đó là Dung Cửu, hay chỉ là một cung nữ đi chăng nữa, thân phận của cậu không thích hợp, chẳng những sẽ liên lụy đến người khác, mà còn hại đến bản thân.

Cung quy không cho phép.

Khoảng cách giữa Dung Cửu và Kinh Trập cũng không cho phép.

Kinh Trập nhìn ra được xuất thân Dung Cửu tuy không rõ ràng là nhà quyền quý nào, nhưng chắc chắn là con cháu thế gia. Lúc cùng ngồi ăn, tuy Dung Cửu ít nói, nhưng từng cử chỉ hành động đều mang theo dáng vẻ tao nhã tự nhiên.

Đó đã thấm vào tận máu thịt của Dung Cửu, bất kể sau này hắn trở thành người thế nào, khí chất tao nhã ấy cũng sẽ không bị xóa bỏ.

Đứng trước Dung Cửu, Kinh Trập chẳng nghi ngờ gì, chỉ thấy tự ti.

Cho dù có đồng ý với Dung Cửu thì bọn họ cũng không thể lâu dài.

Dù là lý trí hay thực tế, đều đang nhắc nhở Kinh Trập điều này.

Lẽ ra cậu nên từ chối Dung Cửu.

Ngay lúc nghe Dung Cửu nói thì cậu phải lập tức từ chối hắn mới đúng.

Cậu nên làm như thế.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc nghe được lời kia, trong lòng Kinh Trập chỉ tràn đầy vui sướng.

Cậu vui mừng đến nỗi đầu ngón tay cũng run rẩy.

Cậu muốn đáp lại nhưng phải cắn chặt môi mình.

Lời từ chối nghẹn nơi cổ họng mà không sao nói ra nổi.

Muốn che giấu tình cảm thật sự không dễ dàng.

Ngay từ trước khi Kinh Trập kịp nhận ra, thì thứ tình cảm dạt dào kia đã sớm lặng lẽ chảy vào từng lời nói hành động, theo vô thức mà truyền đến Dung Cửu.

Cậu thích gương mặt của Dung Cửu, thích cả tính tình tệ hại của hắn, thậm chí có thể bao dung cả những cảm xúc quá đỗi bạo liệt nơi hắn.

Cậu không thể nào nói ra hai chữ “không được” với Dung Cửu.

Điều duy nhất khiến Kinh Trập thấy may mắn là Dung Cửu không bắt cậu phải lập tức đưa ra câu trả lời. Nếu không, giờ này chẳng biết rốt cuộc cậu sẽ buột miệng đáp lại thế nào.

Ôm lấy tâm tình vừa bí mật vừa hân hoan ấy, cậu hớn hở đi đến Trực Điện Ty báo danh, nhận lấy công việc chính thức, rồi vội vã quay về Bắc phòng.

Vừa vào Bắc phòng, cậu đã thấy đôi mắt Thất Thuế, Bát Tề đỏ hoe, đi vào sâu hơn thì thấy sắc mặt Minh Vũ ủ rũ, rõ ràng không vui.

Kinh Trập cố ép niềm vui nơi khóe mắt xuống, tránh cho quá mức lạc lõng: “Minh Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Minh Vũ thấy Kinh Trập trở về, vội vàng kéo y vào phòng.

Vừa đi, vừa hạ giọng nói:

“Trường Thọ mất rồi.”

Tim Kinh Trập lập tức trầm xuống.

Rốt cuộc là Trường Thọ vẫn không cứu được.

Trong đám người ở Thừa Hoan cung, chỉ còn hai kẻ sống sót, một là đại cung nữ Hạ Hòa bên cạnh Từ Tần, một dường như là cung nữ nhị đẳng. Còn lại, không ai sống.

Từ Tần đến giờ cũng không dám quay lại Thừa Hoan cung, vẫn luôn ở tại Thọ Khang cung.

Minh Vũ cùng Kinh Trập nói chuyện đôi câu, rồi gắng gượng tinh thần.

Chuyện Trường Thọ chết tuy khiến người ta khó chịu, nhưng cũng chỉ là thỏ chết cáo thương, Minh Vũ cũng chẳng ưa gì Trường Thọ.

“Thôi, đừng nói đến y nữa. Ngươi có biết, gần đây trong hậu cung lại xảy ra chuyện náo nhiệt rồi không?”

Minh Vũ vừa nói, vừa nhanh nhẹn mang số đồ trước kia Kinh Trập gửi trả lại.

Những món đồ ấy vẫn được Minh Vũ cất giữ cẩn thận, chưa từng động qua, cũng không để ai phát hiện.

Kinh Trập ôm lấy anh ta lắc lư cảm ơn làm cho anh ta suýt choáng váng, rồi mới chịu cất đồ vào người, hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

Ngay cả Bắc phòng mà cũng nhận được tin tức nhanh như vậy.

Minh Vũ nói: “Người ngươi từng hầu hạ là Hoàng tiểu chủ, nay đã là quý phi của Chung Thụy cung. Địa vị còn cao hơn cả Đức phi nương nương. Nghe nói vị quý phi nương nương rất si mê bệ hạ, mấy ngày nay thân thể bệ hạ không khỏe, ngay cả triều sớm cũng không lên, thế mà quý phi nương nương lại tự tay mang đồ mình làm, đứng chờ ngoài Càn Minh cung suốt nửa canh giờ.”

Kinh Trập đáp lại: “Chuyện này truyền đi nhanh thật.”

Mới là chuyện buổi sáng, vậy mà cả Bắc phòng cũng biết.

“Đó là đương nhiên.” Minh Vũ nháy mắt, đôi mắt vốn chẳng to, giờ nheo lại càng nhỏ: “Trước đây dù thế nào, cũng đều cho người vào trừ phi là bệ hạ chán ghét, bằng không chưa từng có chuyện bị bêu mặt như vậy.”

Không ai ngờ được, ngay cả đồ vật của quý phi cũng chẳng đưa vào nổi.

Kinh Trập chợt nhớ đến lời Dung Cửu nói, cụp mắt xuống, thấp giọng bảo: “Có lẽ bệ hạ xưa nay cũng chẳng hề thích.”

Cậu khẽ sờ vào vật giấu trong ngực.

Nếu thái hậu thực sự là kẻ đã giết Từ Thánh thái hậu, thì vị ở Thọ Khang cung hiển nhiên chính là kẻ thù của Cảnh Nguyên Đế. Mà đa số hậu cung tuyển tú đều do một tay thái hậu tuyển chọn, phần còn lại cũng là do các thế gia dâng tiến.

Có lẽ, từ đầu đến cuối, Cảnh Nguyên Đế chẳng hề thích ai cả.

Thậm chí căm ghét.

Ai có thể thích kẻ thù của mình và những người, những thứ do kẻ thù ban tặng chứ?

Kinh Trập ở lại Bắc phòng không lâu, cùng Minh Vũ trò chuyện ít câu, gặp Trần Minh Đức, rồi vội vàng đến Trực Điện Ty.

Cậu muốn xem kỹ những thứ vất vả lắm mới lấy ra được, có liên quan đến Diêu tài nhân.

Nhưng thời gian của cậu không nhiều.

Dẫu vậy, Kinh Trập vẫn tranh thủ xem được phong thư ở trên cùng.

Trong đống đồ linh tinh ấy, trên cùng là một bức thư, trông như bút tích của Diêu tài nhân.

Ít nhất so với chữ viết bên trong bao kim chỉ mà Kinh Trập từng thấy thì hoàn toàn giống hệt.

Mãi đến khi đọc qua lá thư đó, Kinh Trập mới biết nguyên nhân thật sự khiến Diêu tài nhân mất mạng.

Năm ấy, sau khi Từ Thánh thái hậu sinh ra Cảnh Nguyên Đế, bà vẫn luôn u sầu, có lúc phát bệnh, làm cả hậu cung hỗn loạn.

Sau đó, bà thường dùng thuốc thái y kê, đa phần thời gian đều ngủ say, mới có thể yên ổn đôi chút.

Tiên đế sợ Từ Thánh thái hậu buồn bã liền chỉ định Diêu tài nhân đến hầu bệnh. Diêu tài nhân với Từ Thánh thái hậu có chút họ hàng xa, nói ra cũng là bà con.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc