Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 51

Trước Sau

break

Khi bị che mắt, trong lòng Kinh Trập toàn là những suy nghĩ loạn xạ, nhưng rơi vào bóng tối chưa bao lâu, cậu đã ngủ say như chết.

...

Ngày hôm sau tỉnh lại, Kinh Trập cảm thấy đau xót.

Dung Cửu đã thẳng thắn nói muốn giết cậu đó!

Thế mà cậu vẫn ngủ ngon lành, tay chân duỗi thẳng, chẳng chút sợ hãi!

Chẳng lẽ... thật sự giống như Dung Cửu nói... vì cậu ngốc... kẻ ngu ngốc mới ngủ ngon đến vậy?

Trong khi Kinh Trập còn đang tự hoài nghi thì người bên giường đã sớm rời đi.

Cậu chạm vào chỗ bên cạnh, vẫn còn chút hơi ấm.

Chứng tỏ mới rời đi không lâu.

Kinh Trập vốn quen dậy sớm, dù sao mỗi ngày phải dọn dẹp trước khi các chủ tử tỉnh lại, hơn nữa tối qua cũng ngủ sớm, nên lúc tỉnh dậy tinh thần vô cùng sảng khoái.

Cậu xuống giường.

Chân vừa chạm đất liền nhớ đến lời hôm qua Dung Cửu không cho cậu đi lại.

Kinh Trập lẩm bẩm, chuyện này không thể trách mình.

Là do Dung Cửu không ở đây.

Cậu mang giày đi đến chỗ rửa mặt, lúc đi ngang qua bàn thì phát hiện chiếc gương đồng đã được dựng lên từ lúc nào.

Kinh Trập liếc mắt, kinh ngạc phát hiện, dấu vết tím đen đáng sợ kia đã mờ đi nhiều.

Thuốc này thật tốt sao?

Nửa tin nửa ngờ đi rửa mặt, sau đó ngồi xuống bên bàn.

Vừa rồi lúc dậy, cậu đã thấy điểm tâm bày sẵn.

Chắc là bữa sáng Dung Cửu để lại cho cậu.

Kinh Trập lẳng lặng cắn một cái bánh bao, khẽ thở dài.

Dung Cửu thật sự đã quyết ý nhốt cậu lại sao?

Chuyện này quá kỳ lạ.

Chẳng lẽ sau này đối với con của mình, Dung Cửu cũng sẽ cực đoan đến thế?

Kinh Trập bỏ qua cơn đau nhói mơ hồ nơi ngực khi nghĩ đến mấy chữ “con cái tương lai”, nhíu chặt mày.

Cậu từng được cha mẹ thương yêu.

Dù rất ngắn ngủi, chỉ vài năm.

Nhưng Kinh Trập chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của cha mẹ.

Sự quan tâm ấy, cậu cảm nhận từ mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc, trong nụ cười, trong hành động, trong sự chăm sóc tỉ mỉ.

Cha mẹ thương yêu cậu dù có bị buff mê hoặc đến mức trở nên cố chấp, thì cũng sẽ không bạo liệt như vậy.

Kinh Trập phi thường chắc chắn.

Còn bản thân...

Cả đời này cậu dĩ sẽ không có con cái, nhưng nếu gặp phải buff đó... thì nói thật, bởi từng chịu ảnh hưởng từ cha mẹ, cậu nghĩ mình cùng lắm sẽ lải nhải nhiều hơn, chứ không làm ra chuyện như thế.

Giống như khi ở Thừa Hoan cung, gặp Hoàng Nghi Kết cùng những cung nhân kia.

Phản ứng của bọn họ tuy có hơi quá, nhưng cùng lắm là nuông chiều.

Ít nhất Hoàng Nghi Kết chắc chắn nếu có con sẽ là kiểu yêu thương hết mực, con muốn gì liền cho đó.

Nhắc đến Hoàng Nghi Kết... con cái...

Đã mấy năm từ khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ.

Thế mà trong hậu cung rộng lớn này, không có nổi một đứa trẻ... chẳng lẽ là... ừm... hoàng đế không được sao?

Đây là chuyện lớn đấy.

Khi Kinh Trập đang tự mình suy nghĩ, Dung Cửu bước vào, cố tình làm nặng tiếng bước chân, nhưng vẫn không khiến Kinh Trập để ý.

Dung Cửu nhướng mày hắn đã cố tình nhắc nhở, nếu còn không phát hiện, thì cũng chẳng trách hắn được.

“Nghĩ gì vậy?”

Kinh Trập lẩm bẩm: “Hoàng đế... có phải không được không...”

Cậu buột miệng nói ra.

Xong rồi!

Kinh Trập run rẩy ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt Dung Cửu đen kịt.

Đây là lần hiếm hoi, Kinh Trập thấy cảm xúc rõ rệt trên mặt Dung Cửu.

“Ngươi cho rằng, hoàng đế không được?”

Dung Cửu chậm rãi lặp lại lời cậu vừa nói.

Kinh Trập cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Ngay sau đó, cậu càng rõ ràng nhận thấy ánh mắt Dung Cửu rơi xuống phần dưới cơ thể mình.

Trời đất!

Kinh Trập theo bản năng kẹp chặt hai chân, lại nhớ ra hành động này quá mất mặt, gương mặt đỏ bừng, liều mạng lắc đầu: “Không, ta không có ý đó... Dung Cửu!”

Dung Cửu cúi người bế cậu lên, sải bước hướng về giường.

Kinh Trập cảm thấy nguy hiểm, vội la lên: “Huynh định làm gì, Dung Cửu, đừng xé y phục của ta, đừng, đừng!”

Âm cuối càng ngày càng chói tai, chứa đựng nỗi sợ hãi không thể che giấu.

Cậu giữ chặt lấy quần, run rẩy đến phát cuồng, sắp khóc ra rồi. Ngón tay dùng sức đến mức co quắp khi nghe thấy tiếng vải rách xé tai chói tai vang lên.

Sự kinh hoàng ấy, so với lúc Dung Cửu muốn giết cậu còn dữ dội và tuyệt vọng hơn.

Dung Cửu dừng lại, lặng lẽ nhìn cậu.

Chốc lát sau hắn buông tay.

Kinh Trập lập tức lăn vào trong giường, cuộn chăn thành một quả cầu, trốn trong đó.

Dung Cửu ngồi bên giường, hồi lâu, đặt tay lên quả cầu kia.

“Xin lỗi.”

Từ miệng Dung Cửu bật ra hai chữ này, tựa như trời đất đảo lộn, khó tin vô cùng.

“Ta sẽ không ghét bỏ ngươi.”

Trong chăn, Kinh Trập cắn môi, nghe rõ từng lời của hắn.

Hơi mơ hồ, nhưng lại rõ ràng.

Cậu biết, Dung Cửu đã hiểu lầm nguyên nhân mình sợ hãi.

Nhưng lời ấy rơi vào tai, lại siết chặt lấy cậu. Nhiều năm qua, để mang theo bí mật này sống trong cung, cậu đã vô cùng chật vật.

Không thể để bất cứ ai nghi ngờ.

Cậu phải sống sót.

Không thể để cha mẹ, muội muội đã mất thất vọng.

Không thể liên lụy Trần An.

Nhưng sống thật mệt mỏi. Sống cũng thật khó.

Làm thái giám hầu hạ, nhất là ở trong cung, chẳng khác nào treo cái đầu trên lưng quần mà sống.

Trước khi bị đẩy đến Bắc phòng, những năm đó, cậu gần như dùng hết mọi cách, mới gắng gượng sống sót.

Không thể lộ, đã khắc sâu vào xương cốt Kinh Trập.

Dù tin rằng Dung Cửu biết bí mật này, có lẽ cũng sẽ không... giao cậu cho tổng quản, nhưng khi suýt chạm đến điều cấm kỵ, Kinh Trập vẫn gần như sụp đổ.

Nỗi sợ hãi khổng lồ, gần như nuốt chửng cậu.

Đó đã là phản ứng bản năng khắc tận xương tủy.

Cậu liều mạng chớp mắt, muốn hất đi hơi nước.

Không thể khóc. Không được khóc.

Khóc là cách vô dụng nhất, chẳng thể thay đổi bất cứ điều gì.

Nhưng hơi thở vẫn dần dần nặng nề, nơi ẩm ướt càng lúc càng lớn.

Không biết từ khi nào, một sức mạnh mạnh mẽ xé tung lớp vỏ ngoài của cậu.

Dù cậu cố sức giữ chặt mép chăn, vẫn bị Dung Cửu lôi ra.

Chăn bị hất tung, dáng vẻ khóc đến thảm hại của Kinh Trập hoàn toàn rơi vào mắt hắn.

Cậu run rẩy đưa tay che mặt, muốn che đi bộ dạng nước mắt giàn giụa khó coi ấy:  “Đừng nhìn...”

Cậu không nhịn được nấc lên, “Xấu xí lắm...”

Giọng cậu yếu dần đi, có chút hèn mọn khẩn cầu.

“Thật khó coi.”

Dung Cửu nói năng vốn chẳng dễ nghe.

Kinh Trập mím môi, càng khóc dữ dội, nấc từng hồi.

Dung Cửu khẽ thở dài.

Ngón tay vuốt qua lọn tóc dính trên trán cậu.

Động tác ấy mang theo chút thương tiếc.

Kinh Trập suýt cho rằng mình ảo giác.

Nhưng ngay sau đó, Dung Cửu kiên nhẫn lau nước mắt cho cậu còn giúp xì mũi, chỉnh trang lại cho ra dáng người. Trong suốt quá trình, bàn tay to kia, vẫn từng nhịp, từng nhịp vỗ lưng cho cậu.

Động tác mang vài phần gượng gạo, thô lỗ.

Khi vỗ, chẳng hề tự nhiên.

Giống như chủ nhân đang đếm số, một cái, rồi thêm một cái, lại phải thêm một cái nữa đầy cứng nhắc.

Không rõ đã bao lâu,

Kỳ diệu thay, cậu lại được xoa dịu.

Ngay cả cậu cũng không nhận ra, cơn bùng nổ vô cớ vừa rồi đã khiến nỗi sợ hãi, bất an chôn giấu nhiều năm trong lòng được giải tỏa hoàn toàn.

Cậu ngây ngẩn nằm bên cạnh Dung Cửu.

Dung Cửu tựa vào đầu giường, ôm lấy Kinh Trập nằm nghiêng bên cạnh, bàn tay to vòng ra sau lưng cậu, vẫn một nhịp lại một nhịp vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy guộc ấy.

Rất lâu sau, Kinh Trập mới chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi ta...” Cậu ngập ngừng: “Ta đang nghĩ, bao nhiêu năm rồi, trong hậu cung vì sao ngay cả một vị hoàng tử hay công chúa cũng không có... nên mới... chứ không phải cố ý mạo phạm bệ hạ.”

Dung Cửu là người của Cảnh Nguyên Đế, tất nhiên không chịu nổi khi người khác nhắc tới việc bất kính với hoàng đế.

Kinh Trập không muốn để Dung Cửu hiểu lầm.

“Ngươi có từng nghĩ rằng hoàng đế mới đăng cơ mấy năm, trước đó bên cạnh cũng chẳng phải là không có phi tần, vậy mà cho đến giờ vẫn chưa có con nối dõi. Nguyên nhân có lẽ là bởi người đó không muốn?”

Dung Cửu thản nhiên nói, giọng vẫn lạnh lẽo như thường.

Kinh Trập kinh ngạc ngẩng đầu, Dung Cửu là người của hoàng đế, lời hắn nói ở một mức độ nào đó là có thể tin được.

“Nhưng... nhưng bệ hạ vì sao lại không muốn có con nối dõi?”

Trên đời này ai mà chẳng mong có con cái của riêng mình?

Bất luận là để truyền tông diệp tổ, hay để vinh hiển môn đình, thậm chí còn có câu “bất hiếu có ba, không con là lớn nhất”, đủ để thấy thế nhân coi trọng việc ấy đến nhường nào.

“Tại sao nhất định phải có con cái của mình?” Dung Cửu hờ hững: “Cha, mẹ, có nhất định sẽ yêu con cái của họ sao? Chưa chắc đâu.”

“Sao cha mẹ lại không thương con cái chứ?” Kinh Trập bất chợt ngồi bật dậy.

Cậu vẫn còn nhớ được hơi ấm khi được mẹ xoa lên đầu mình, dịu dàng biết bao lại tràn đầy yêu thương. Còn vòng tay của cha tuy có phần thô bạo, nhưng cậu thích nhất chính là những lúc ông dang hai tay ôm cả cậu và muội muội.

Những tiếng cười ấy vương lại trong lòng Kinh Trập, ngay cả trong những ngày khốn khó nhất cũng giúp cậu cắn răng gắng gượng mà sống tiếp.

Dung Cửu cúi mắt nhìn cậu.

Kinh Trập là đứa trẻ lớn lên trong tình thương yêu của cha mẹ, cha mẹ dạy dỗ cậu rất tốt. Dù đã cách bao nhiêu năm, vẫn có thể cảm nhận được dấu vết giáo dưỡng ấy in sâu trong xương cốt.

Chính vì vậy, khi đối diện với nguy hiểm, cậu vẫn không lập tức tránh đi, rời xa nguồn cơn đáng sợ kia. Bởi vì cha mẹ dạy cho cậu toàn những điều tốt đẹp, lại chưa từng cảnh báo rằng thế gian này vẫn còn tồn tại sự tàn nhẫn và u ám.

“Kinh Trập, không phải ai cũng giống cha mẹ ngươi, đều thương yêu con cái mình. Có những người ngay từ khi sinh ra đã không được mong đợi, thậm chí còn hận không thể bóp chết trong tã lót. Có thể sống được là nhờ vào chút vận may cùng với bản năng cầu sinh không biết xấu hổ.”

Dung Cửu vẫn tùy ý mà nói ra: “Cho nên, với người đó, con cái chẳng phải báu vật nối dõi huyết mạch, mà chỉ là kẻ đồng loại sẽ tranh giành sự tồn tại.”

Kinh Trập im lặng hồi lâu, mới cúi đầu lí nhí: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?”

“Lúc trước ta vừa nói đối với những việc mình không rõ, không nên tùy tiện đánh giá. Nhưng vừa rồi ta lại phạm phải. Cha mẹ đối đãi với ta rất tốt, đó là may mắn của ta, nhưng...không phải ai cũng như vậy.”

Kinh Trập ủ rũ nói.

Hu hu, cậu thật sự đúng như Dung Cửu nói, là một tên ngốc mà.

“Ngươi xin lỗi ta làm gì?” Dung Cửu hờ hững đáp: “Khóc mệt rồi thì ngủ một chút, đừng cúi gằm mặt nữa.”

Kinh Trập muốn nói lại thôi.

Thật ra cậu cảm thấy những lời Dung Cửu vừa nói, không phải để chỉ Cảnh Nguyên Đế.

Mà giống như là đang nói về chính hắn.

Cha mẹ của Dung Cửu... chẳng lẽ, không thương hắn sao?

Nếu đúng vậy, có lẽ cũng giải thích được vì sao phản ứng của Dung Cửu trước buff lại dữ dội kỳ lạ đến thế... Nhưng Kinh Trập không muốn nghĩ sâu thêm.

Nếu đó là sự thật, vậy thì với Dung Cửu, chỉ là một quá khứ bi thương.

Cậu không muốn chạm vào vết thương của Dung Cửu nữa.

Thế nhưng có một câu, cậu vẫn không nhịn được nói ra:

“Dung Cửu, ta cảm thấy, muốn sống tiếp, không phải chuyện nhục nhã gì.” Kinh Trập khẽ nói: “Chỉ cần là người, đều sẽ nghĩ đến chuyện muốn sống. Sau khi nhà ta gặp nạn, cả gia đình chỉ còn lại mình ta sống sót. Có lẽ có người nghĩ, ta nên đi theo họ mới phải, ta cũng từng nghĩ thế. Nhưng ta vẫn cảm thấy, ta... sống tiếp, cũng không phải điều gì đáng xấu hổ.”

Chỉ cần còn một hơi thở, bản năng sinh tồn vẫn sẽ thúc đẩy người ta vùng vẫy để sống tiếp.

Bản năng ấy, không hề hèn hạ.

Chỉ đơn thuần là để tự cứu lấy mình.

Trên đời này, chỉ có bản thân, là người sẽ không bao giờ phản bội chính mình.

...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc