Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 50

Trước Sau

break

Thế nhưng, đến lượt mình biến thành kẻ mềm lòng lại thấy vô cùng lúng túng.

Đợi rửa mặt xong, được Dung Cửu ôm trở về mà không thể phản kháng, hắn đặt cậu xuống trước bàn đầy thức ăn (mà nói thật, mấy món này từ đâu ra vậy), Kinh Trập nhìn qua làn hơi nóng bốc lên từ đồ ăn, mơ hồ thấy hắn đang ngồi đối diện, chợt nhận ra một điều.

Chuyện này, quả thực không phải lỗi của Dung Cửu.

Là tất cả đều do buff thao túng.

Nếu không có buff này, Dung Cửu sẽ không bị khơi gợi bóng tối trong lòng, để rồi vặn vẹo bản tính vốn có của hắn.

Nhưng con người không phải không có giới hạn. Lý do mà trong khoảnh khắc đó, Kinh Trập vẫn chân thành hy vọng sau khi Dung Cửu tỉnh lại sẽ không tự trách mình, hiển nhiên chỉ có một khả năng rõ ràng.

Kinh Trập, ngươi đúng là đồ ngốc.

Ngươi thật sự thích Dung Cửu rồi.

Không chỉ thích gương mặt kia, mà thích chính con người hắn, một cách chân thật.

...

Ăn xong chẳng bao lâu, bên ngoài trời đã tối.

Kinh Trập ngồi trên giường, nhìn Dung Cửu cầm giá nến, châm từng ngọn một. Ánh sáng ấm áp dần dần xua đi bóng tối trong phòng.

Ban đầu Kinh Trập muốn đi giúp, nhưng chẳng hiểu Dung Cửu nảy hứng thú gì, sau lần đầu bế cậu thì chẳng chịu để cậu chạm đất nữa.

Từ thay y phục cho đến quay lại giường, đều được hắn trực tiếp ôm đi.

Kinh Trập từ ngượng ngùng, xấu hổ, rồi dần đến buông xuôi, khuyên chính mình bỏ qua, dù sao cũng chỉ “ôm ôm” có hai lần thôi.

Chứ cậu còn biết làm sao nữa?

Thật sự muốn tự gõ ngất bản thân cho rồi.

Sau khi thắp sáng hết nến trong phòng, Dung Cửu liền đi ra ngoài.

Ngoài kia tối mịt, động tác thoáng qua ấy, không đủ để Kinh Trập nhìn ra đây rốt cuộc là nơi nào.

Trong cung hay là ngoài cung?

Mà kể cả trong cung, Kinh Trập cũng chẳng đoán không ra.

Nhiều năm qua, những nơi cậu quen thuộc chỉ có vài chỗ như nơi huấn luyện khi mới vào cung, Bắc phòng, ngự thiện phòng, Thừa Hoan cung, cùng với Trực Điện Ty.

Những chỗ khác, hiếm khi cậu đặt chân tới.

Mà cách bày trí trong cung thường có quy luật, song ở đây lại thật sự khó nhận ra.

Kinh Trập có chút mong ngóng nhìn ra cửa, rồi lại nhụt chí thất vọng nhìn xuống xiềng xích nơi cổ chân.

Ngón chân xám xịt vì bụi đất cứ bồn chồn cọ cọ vào nhau.

Lúc nãy vội quá, cậu còn chưa kịp mang giày.

Buff phải chờ đến sáng ngày thứ ba mới biến mất hoàn toàn.

Cậu không dám tưởng tượng, mình mất tích lâu như vậy, liệu có gây ra chuyện gì không... nhưng nghĩ kỹ lại, chắc cũng chẳng gây ra sóng gió gì lớn.

Chỉ là khó lòng giải thích.

Ở trong cung, bất cứ chuyện gì cũng cần thận trọng hết mức.

Huống chi cậu còn đang bị thái hậu để mắt tới.

Vừa nghĩ đến thái hậu, Kinh Trập lập tức lạnh sống lưng. Nếu thái hậu thật sự sai người giám thị, vậy lần này, có khi nào sẽ liên lụy đến cả Dung Cửu?

“Bốp!” Một tiếng vang giòn.

Kinh Trập vung tay tát mạnh vào mặt mình, đến mức thịt trên má dồn lại thành một cục.

Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?

Bản thân còn đang bị Dung Cửu giam cầm, sao lại lo lắng cho an toàn của hắn chứ?

Kinh Trập tức giận với chính mình!

“Vì sao lại hành hạ bản thân?”

Giọng nói mang chút kinh ngạc của Dung Cửu vang lên bên tai.

Kinh Trập trừng mắt lườm hắn rồi giận dỗi nói: “Huynh được quyền bóp ta còn ta lại không được phép tự đánh mình à?”

Dung Cửu đặt một chậu nước nóng bên giường, lấy khăn ướt, vắt khô rồi đắp lên vết bầm trên cổ Kinh Trập.

Không chạm vào thì không sao nhưng một khi chạm vào mới thấy, đau rát đến mức hít mạnh một hơi.

“Ừ. Không được phép.”

Lúc này, Kinh Trập mới nghe thấy hắn chậm rãi nói.

“Ta đã nhận tiền chuộc mạng của ngươi thì ngươi là của ta.” Dung Cửu nói: “Từ sợi tóc đến da thịt, đến từng khúc xương, từng giọt máu, tất cả đều là của ta.”

Kinh Trập ngẩng đầu nhìn hắn.

Khi nói những lời ấy, vẻ mặt Dung Cửu vô cùng bình thản.

Bình thản, lạnh nhạt nhưng lại thốt ra những câu điên cuồng.

Dung Cửu cẩn thận chườm nóng khắp vết bầm trên cổ Kinh Trập, giúp chỗ sưng tím dần dịu lại, sau đó bỏ khăn vào chậu, lấy từ trong ngực ra một bình ngọc.

Bình ngọc này giống hệt hai cái Kinh Trập từng thấy, nhưng khi mở ra, hương thơm tỏa ra lại hoàn toàn khác.

Kinh Trập cau mày: “Sao lần nào thuốc trong bình cũng khác nhau vậy?”

Dung Cửu đáp: “Đặc chế, tốt hơn mấy thứ mua bên ngoài.”

Hắn vừa nói vừa nghiêng về một phía đổ thuốc ra tay.

Bình ngọc để ở bên cạnh, hai bàn tay giao nhau chà xát đều để thuốc tan ra, mỗi ngón tay đều thấm đẫm dược liệu.

Nhìn động tác thong thả trầm ổn ấy khiến Kinh Trập suýt nữa nhìn mê mẩn. Đến khi đôi bàn tay ấy áp lên cổ mình, cậu mới sực tỉnh nhận ra Dung Cửu định thoa thuốc cho mình.

Nhưng...

Kinh Trập theo bản năng lùi lại, tránh đi những ngón tay kia trong gang tấc.

Cậu lí nhí: “Hay là... để ta tự làm đi, chuyện này ta cũng tự lo được.”

“Không được.” Nam nhân cụp mắt, lạnh nhạt nói.

Bàn tay không cho phép từ chối áp lên cổ Kinh Trập, dược liệu ấm nóng theo động tác xoa nhẹ ngấm vào da thịt làm dịu đi vết bầm.

Bàn tay chạm vào yết hầu khiến Kinh Trập không kìm được mà siết chặt chăn giường.

Cảm giác nghẹt thở kia dường như không cách nào xua đi, từng khắc từng khắc đều bủa vây cậu.

Mà khi Dung Cửu thoa thuốc, cảm giác đó càng rõ rệt.

Đôi bàn tay từng dễ dàng đoạt mạng người, giờ lại cẩn trọng lướt qua từng dấu vết. Không mang chút tà niệm, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy nguy hiểm ẩn ngầm.

Như thể bị bóp chặt chỗ hiểm yếu, Kinh Trập giống một con thú nhỏ cảnh giác, không tài nào thả lỏng được.

“Xong rồi.”

Dung Cửu nói: “Thuốc này hiệu quả tốt, ngày mai vết bầm sẽ tan đi quá nửa.”

Hắn thản nhiên cất lời, vừa nói vừa quỳ một gối xuống bên giường, vốc nước nóng trong chậu, như để rửa sạch tay.

Nhưng thực ra, là thử nhiệt độ.

Khi cổ chân Kinh Trập bị nắm lấy, cậu còn chưa kịp phản ứng thì bàn chân đã bị nhấn xuống nước nóng. Cảm giác bỏng rát khiến cậu giãy nảy, ngón chân quẫy đạp suýt hất cả chậu nước.

Dung Cửu cau mày, giữ chặt bàn chân không cho nhúc nhích.

Kinh Trập kêu ầm lên, cuống quýt đẩy vai hắn: “Huynh làm gì đấy! Mau đứng lên, ta tự làm được!”

Cậu chưa từng dám nghĩ tới hình ảnh này.

Dung Cửu thế mà lại muốn rửa chân cho cậu?

Sức lực Dung Cửu quá lớn, dù cậu vùng vẫy thế nào cũng chẳng thoát nổi, huống chi một tay còn giữ chặt xiềng sắt.

Ánh mắt hắn ngước lên từ dưới thấp, nhìn thẳng vào cậu.

Rõ ràng là ở thế dưới, làm công việc hèn hạ, nhưng Kinh Trập vẫn có cảm giác tính mạng mình bị hắn siết chặt, không cách nào thoát khỏi.

Một cảm giác phi thường khó hiểu, lại nguy hiểm đến khó tả.

Cổ họng Kinh Trập khô khốc, giọng nói nhỏ hẳn đi: “Dung Cửu... ta không cần huynh làm thế. Đó chỉ là...” do ngoại lực quấy nhiễu, “chân bẩn thôi mà, ta tự rửa được.”

Dung Cửu múc nước nóng, chậm rãi dội lên mu bàn chân cậu.

Kinh Trập theo bản năng co rút ngón chân.

Cậu cực kỳ căng thẳng.

Dung Cửu như vậy, càng khiến cậu căng thẳng hơn.

“Không được.”

Dung Cửu vẫn chỉ đáp như thế.

Hắn thong thả rửa sạch chân cho Kinh Trập, lau khô rồi đặt trở lại giường, lạnh nhạt dặn cậu đắp chăn cẩn thận, sau đó bưng chậu nước đi ra ngoài.

Kinh Trập ngây như khúc gỗ, cứng đờ ngã xuống giường.

Một lúc lâu sau, cậu chui đầu vào chăn, uất ức kêu gào.

Xong rồi.

Xong thật rồi. Dung Cửu biến thành thế này thì lương tâm cậu càng thêm day dứt.

Đợi buff tan hết, cậu biết phải đối diện Dung Cửu thế nào đây? Đây chẳng khác nào đem mặt mũi của Dung Cửu giẫm nát dưới chân.

Kinh Trập từng làm công việc hầu hạ người khác, vì cậu vốn là một nội thị.

Đương nhiên cậu nhận ra, động tác của Dung Cửu tuy trông thản nhiên, nhưng thực chất hoàn toàn chưa từng làm việc này bao giờ.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Dung Cửu làm như thế.

A a a... càng thêm đau khổ.

Kinh Trập lăn lộn trên giường, hận không thể chui vào chăn mà ngạt chết đi cho xong.

Cậu sẽ không hủy hoại Dung Cửu chứ?

Dù sao cậu chỉ là một thái giám, vừa nhìn đã biết Dung Cửu khác hẳn, chắc là con cháu quyền quý? Nghĩ đến chuyện khi Dung Cửu tỉnh lại có thể sẽ sinh ra chán ghét, tâm trạng Kinh Trập liền không cách nào kìm nén mà rơi xuống đáy.

Dĩ nhiên, dĩ nhiên...

Cậu cũng là nạn nhân.

Dấu vết rõ rệt nơi cổ vẫn chưa mờ đi.

Nhưng suy cho cùng, nếu Dung Cửu không quen biết cậu thì đã không phải bị ép buộc làm ra chuyện như thế này.

Kinh Trập xoa mặt mình, lẩm bẩm: “Đợi huynh ấy tỉnh rồi sẽ lại muốn giết mình chứ?”

“Không đâu.”

Lần thứ ba, là lần thứ ba rồi!

Chỉ trong một ngày, Kinh Trập đã bị Dung Cửu hù cho suýt nữa nhảy dựng lên ba lần.

Kinh Trập giận dỗi trở mình, trừng mắt nhìn nam nhân đứng cạnh giường, ngay cả những phiền não trước đó cũng suýt quên sạch: “Lần sau trước khi xuất hiện, huynh có thể báo trước một chút không, thật sự rất dọa người đó.” Cậu che lấy trái tim đang đập thình thịch, chẳng rõ là bị Dung Cửu dọa, hay là bởi dáng vẻ hiện tại của Dung Cửu.

Trước đây, trước mặt cậu thì Dung Cửu mặc bộ giáp vệ, hoặc hiếm khi mới thấy được y phục thường ngày. Nhưng bộ đồ thoải mái tùy ý trên người hắn lúc này, thật sự chưa từng xuất hiện.

Thì ra khi Dung Cửu thả lỏng, tùy ý, cũng đẹp đến thế.

Khí thế khiến người khác phải kính sợ được làm dịu đi đôi phần, dưới ánh nến lờ mờ, gương mặt tuấn mỹ lại mang theo vài phần ôn hòa giả tạo.

Dung Cửu leo lên giường, thản nhiên nói: “Ta đã nói sẽ không giết ngươi thì sẽ không giết.”

Đầu ngón tay Kinh Trập vô thức chạm vào cổ mình, quay mặt sang thì thào: “Nói dối, rõ ràng buổi sáng huynh thật sự muốn giết ta.”

“Đúng là ta muốn giết ngươi.” Dung Cửu sảng khoái thừa nhận: “Nhưng ta đã không làm.”

Kinh Trập lại len lén quay đầu: “Vì sao huynh dừng tay?”

Khoảnh khắc ấy, cậu đã nếm được mùi vị của cái chết.

Dung Cửu cúi đầu nhìn Kinh Trập.

Vừa rồi cậu lăn lộn trên giường khiến tóc tai rối tung, hai má hơi đỏ, như là bị hngộp mà đỏ lên. Lông mày thanh tú mang chút phiền muộn, lại có vài phần hiếu kỳ, vụng trộm ngẩng mắt lên.

Giống như một con chó con trốn trong góc tường, thò đầu ngó nghiêng.

Rõ ràng rất sợ hãi nhưng chỉ cần nghe thấy chút động tĩnh, lại không nhịn được ló ra cái đầu nhỏ ướt át tò mò.

Bàn tay to của Dung Cửu xoa lên mái tóc rối của Kinh Trập.

Tuy không có đôi tai lông xù, nhưng cảm giác khi vò vẫn rất tốt.

“Bởi vì ngươi ngốc.”

Nếu không ngốc, sao lại nói ra những lời như vậy?

Dù là người thiện lương, tốt bụng đến mấy, cũng không nên thốt ra những lời ngu xuẩn ấy trong tình huống đó.

Kẻ mà cậu đối diện không phải là người nhân từ, mà là một đao phủ tàn nhẫn.

Khi giơ dao đồ tể lên, đã có không biết bao nhiêu sinh mạng bị thu gặt. Cuối cùng, sinh mạng chỉ còn là những con số lạnh lẽo.

Càng không có ai bận tâm.

Những thứ quá mức thiện lương, quá mức tốt đẹp, quá mức yếu mềm...

Chỉ cần siết nhẹ một cái, liền bị nghiền nát hoàn toàn.

Kinh Trập càng như vậy, Dung Cửu lại càng khó khống chế dục vọng hủy diệt cuồn cuộn.

Càng thích, lại càng muốn hủy hoại.

Vốn dĩ, hắn là kẻ tàn bạo điên cuồng như thế.

Dung Cửu che mắt Kinh Trập lại.

Cũng che đi ánh nhìn như đang soi thấu luyện ngục.

“Ngủ đi.”

...

Kinh Trập vốn tưởng mình sẽ tranh cãi với Dung Cửu.

Bởi vì đêm qua, Dung Cửu muốn ngủ cùng cậu.

Tuy chỉ là ngủ đơn thuần, trong sáng.

Nhưng vấn đề là, Kinh Trập không đơn thuần chút nào!

Hơn nữa, nếu cùng ngủ, lỡ để Dung Cửu phát hiện bí mật của cậu thì phải làm sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc