Xoảng xoảng.
Trong gian phòng lạnh lẽo, không ngừng vang lên tiếng va chạm chói tai.
Đó là tiếng sắt chạm sắt.
Trên giường, hai bóng người quấn chặt lấy nhau đầy ái muội, nhưng hoàn toàn không mang chút ấm áp nào, mà giống hệt một trận tử chiến đang diễn ra.
Là áp chế một đối một.
Con mồi yếu ớt đang liều chết phản kháng.
Kinh Trập bị bóp chặt cổ, gông kìm cứng ngắc khiến cậu suýt nữa nghẹt thở.
Cậu bấu lấy bàn tay Dung Cửu, một chân dùng hết sức chống vào cơ thể đối phương. Tiếng nói vỡ vụn, khó khăn lắm mới trồi ra từ cuống họng.
“Dung Cửu... tỉnh lại chút đi...”
Loài dã thú mạnh mẽ khi đi săn sẽ một đòn chí mạng, hoặc là cắn gãy xương sống con mồi, hoặc là siết chặt cổ họng, khiến nó máu me tung tóe, chẳng thể kêu gào.
Kinh Trập vẫn còn nói được, chứng tỏ Dung Cửu vẫn miễn cưỡng khống chế lực đạo.
Nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ rệt tính thô bạo và xung động bị dồn nén trong bàn tay ấy, những rung động khe khẽ theo từng hơi thở và tiếng nói của con mồi, truyền vào máu thịt Dung Cửu, khơi dậy ham muốn mãnh liệt hơn nữa.
Kinh Trập không thấy bộ dạng mình lúc này, nên cũng chẳng biết mình thảm hại đến nhường nào.
Máu đỏ loang trên môi, khóe mắt bị cắn rách rớm máu, trong nỗi kinh hoàng cùng cực, đôi mắt đen kịt mờ hơi sương, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.
Nhưng nước mắt hoàn toàn chẳng khiến Dung Cửu thương tiếc, trái lại còn khơi gợi lên dục vọng hủy diệt sâu hơn.
Dung Cửu thực sự muốn giết chết cậu.
Hắn dễ dàng áp chế được phản kháng của Kinh Trập, dưới lớp da thịt, trái tim đập thình thịch kia quá sức sống động. Chỉ cần xuyên qua lớp da mỏng manh, đâm thủng lồng ngực, nắm chặt trái tim đang đập kia trong tay, có lẽ mới có thể xoa dịu cơn khao khát dữ dội, tàn bạo, chưa từng ngừng nghỉ.
Nhưng Dung Cửu dừng lại, không lập tức ra tay.
“Dung Cửu, huynh thử nhìn ta xem!” Kinh Trập khản giọng gào: “Những gì huynh đang làm, đều không phải điều mà huynh muốn làm...”
Bởi vì cậu đang giãy giụa.
Cậu rõ ràng cảm giác được ác ý của Dung Cửu trần trụi trắng trợn, sao vẫn nói ra được?
Dung Cửu tựa như thương xót, khẽ vuốt qua mày mắt cậu, dịu giọng: “Kinh Trập, sao ngươi lại ngây thơ như vậy?”
Trong giọng lạnh buốt, không biết từ khi nào nhuộm thêm nhiệt độ gay gắt.
Như sắt thép vừa tôi luyện trong lửa, bùng phát thành ngọn lửa cứng rắn, dòng sắt nóng cuộn trào, bỏng rát da thịt.
“Điều này há chẳng phải là điều mà ta muốn?” Dung Cửu cong môi, nở nụ cười ác ý: “Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, nếu ta chính là kẻ ác độc, bạo ngược thì sao?”
Xé rách lớp mặt nạ, bản chất hắn là ai, Kinh Trập liệu có thật sự biết rõ?
Điều cậu từng thấy, chỉ là từng tầng từng tầng vỏ bọc dịu dàng.
“Tất cả đều là giả dối.”
Động tác Kinh Trập khựng lại, dù chỉ thoáng chốc, nhưng với khoảng cách gần kề, Dung Cửu lập tức nhận ra sự nghi ngờ ấy.
Nụ cười hắn càng sâu, màu đen như trùm kín đồng tử đôi mắt tràn đầy dục vọng cực đoan. Đôi môi mỏng khẽ mở, như sắp nhả ra chất độc cay nghiệt hơn nữa.
“Giả thì đã sao?” Kinh Trập khó nhọc thốt lên. Cậu cảm thấy lực bóp nơi cổ họng không biết từ lúc nào lại siết chặt, khiến ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Những ngón tay đang bấu lấy cánh tay Dung Cửu bắt đầu căng cứng, móng tay mượt mà vô thức ghim sâu, để lại vệt máu đỏ chói trên làn da trắng bệch: “Nhưng cảm giác của ta là thật... Từ lúc mới quen, rồi tiếp xúc... Lễ vật của huynh... sự giúp đỡ của huynh, những thứ đó chẳng lẽ cũng là giả?”
Cho dù con người Dung Cửu này là giả, nhưng những điều ấy đều thật sự tồn tại. Những trải nghiệm, những cảm xúc khi ở cạnh nhau, toàn bộ đều là thật.
Nếu tất cả những thứ ấy là thật thì Kinh Trập sẽ không bao giờ hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của Dung Cửu.
Dù hắn chỉ là một phần của ai đó, nhưng một phần chẳng phải cũng là thật sao?
Kinh Trập vốn là người bướng bỉnh đến chết.
Chỉ cần không thể thuyết phục được hắn, cho dù lấy mạng để uy hiếp hắn, Kinh Trập vẫn sẽ không thay đổi câu trả lời của mình.
Quá cứng đầu, quá cố chấp, đôi khi sẽ tự đâm mình đến đầu rơi máu chảy.
“Cho dù huynh... có bóp chết ta, ta cũng không cho rằng Dung Cửu là giả.”
Trước mắt Kinh Trập tối sầm, đã gần như không thốt nên lời.
Bên tai như vang lên thứ âm thanh “tách tách”, chói tai vô cùng. Thế nhưng màn đêm của cái chết sắp phủ xuống, gần như muốn nuốt trọn cậu. Ở khoảnh khắc cuối cùng, Kinh Trập dường như vẫn còn nói gì đó...
Dốc gần như toàn lực, ở giây phút cuối, cơn đau như xé nát cổ họng, lửa cháy trong khí quản.
Nhưng câu nói kia vẫn bị ép ra ngoài.
...
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Kinh Trập vừa tỉnh, đã không nhịn được ho khan.
Cảnh tượng điên loạn ở khoảnh khắc cuối trước khi ngất, vẫn còn in đậm trong ký ức.
Đây là lần đầu tiên, cậu thật sự cảm nhận được cái cảm giác tử vong đang ập đến. Nỗi sợ đến muộn màng, bám rễ trong lòng Kinh Trập.
Cậu khó chịu khi phát hiện Dung Cửu quả thật không lừa mình.
Giây phút ấy, hắn thật sự muốn giết cậu.
Kinh Trập ôm cổ họng, ngẩng đầu liếc quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc gương đồng đặt trên án kỷ. Cậu loạng choạng xuống giường, từng bước nhỏ mà dịch chuyển, cố hết sức bỏ qua tiếng xích sắt leng keng bên tai.
Cậu đứng trước gương đồng, hơi nhíu mày nhìn bản thân phản chiếu trong đó.
Loại gương đồng này, hồi nhỏ nhà cậu cũng từng có một cái, cha đã cẩn thận mua về tặng riêng cho mẹ. Dù bao năm trôi qua, Kinh Trập vẫn còn nhớ rõ, hôm ấy cha ôm gương đồng trước ngực, cẩn thận mang về nhà, rồi đắc ý đưa cho mẹ.
Đó là món quà mà cha đã bỏ ra gần nửa tháng bổng lộc để mua.
Sau này, Kinh Trập cũng từng nhìn mình trong gương đồng ấy, có thể thấy rõ gương mặt của mình.
Chỉ là chiếc gương đồng trong phòng này, so với gương trong ký ức lại càng nhẵn bóng, càng soi rõ.
Ngón tay Kinh Trập khẽ chạm lên dấu hằn ghê rợn trên cổ, vết hằn như một sợi xích trói chặt. Đó là một tầng giam cầm khác.
Sắc mặt cậu rất khó coi.
Buff hình phạt sẽ ảnh hưởng đến người khác, điều này Kinh Trập đã sớm biết. Nhưng buff tác động lên mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.
Cho dù hệ thống từng nói, buff ở một mức độ nào đó để giúp người chơi tăng thêm sức hút và sự yêu thích, nhưng trên đời này không có hận thù vô cớ, cũng chẳng có tình yêu vô cớ. Khi ảnh hưởng thụ động của buff là kích thích sự yêu thích của người khác đối với ký chủ, thì chắc chắn cũng sẽ bóp méo ý chí và suy nghĩ của họ.
Trong mắt Kinh Trập, ở một vài thời điểm, Dung Cửu quả thực bộc lộ sự xấu xa trong tính tình.
Nhưng nhìn người không nhìn lời, chỉ nhìn hành vi.
Cho dù trong lòng con người có bao nhiêu bóng tối, bao nhiêu tàn bạo, chỉ cần kiềm chế được, đè nén được, làm một người tốt, thì bất kể có bao nhiêu đen tối, hắn cũng không tính là kẻ xấu.
[Nhưng ký chủ, hắn thật sự muốn giết cậu]
Kinh Trập lạnh lùng đáp: “Hắn muốn giết ta vì nguyên nhân gì?”
Hệ thống, nghẹn họng, chẳng thốt nên lời.
Nếu không phải vì hệ thống, lẽ nào lại có nhiều chuyện rắc rối thế này?
Kinh Trập không muốn nhìn bộ dạng tả tơi của mình nữa, xoay tay úp gương đồng xuống, vừa quay người, liền đâm sầm vào lồng ngực cứng rắn như sắt thép của Dung Cửu.
Đầu mũi đau nhói khiến mắt Kinh Trập lập tức ngấn lệ, như mưa rơi li ti.
Cậu ôm lấy mũi, ấm ức nói: “Huynh làm gì mà đột nhiên đứng phía sau ta? Không đúng, tại sao huynh đi lại mà không có tiếng động vậy!”
Dung Cửu chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn Kinh Trập đang dụi mũi: “Ngươi muốn học võ, bây giờ cũng chưa muộn.”
Kinh Trập: “Muốn luyện đến mức có thể nhân lúc huynh ra tay mà đánh lén cần bao nhiêu năm?”
Dung Cửu trầm ngâm rất lâu, chẳng đáp.
Mãi đến khi Kinh Trập ngẩng đầu nhìn, hắn mới thong thả nói: “Trăm năm cũng không thể.”
Kinh Trập: "Thôi bỏ đi.”
Kinh Trập vòng qua “bức tường người” Dung Cửu, tiếp tục lê bước về phía giường, nhưng mùi hương đậm đặc phả đến khiến bụng đói cồn cào. Cậu ngượng ngùng ôm bụng đang réo inh ỏi, xấu hổ vô cùng.
Không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng chỉ riêng cơn đói thôi cũng cho thấy ít nhất đã hơn hai canh giờ.
Cậu còn tiện thể ngủ một giấc nữa chứ gì.
“Lại đây ăn cơm.” Dung Cửu nói: “Trước hết đi súc miệng.”
Hắn giơ tay, chỉ về phía góc đặt đồ rửa mặt.
Kinh Trập thật sự không muốn đi tới đi lui trước mặt Dung Cửu, cậu cúi đầu nhìn vòng sắt nơi mắt cá chân:
“Có thể tháo cái này không?”
Dung Cửu không trả lời, thay vào đó thẳng tay bế bổng cậu lên.
Ngay khoảnh khắc Dung Cửu lại gần, toàn thân Kinh Trập căng cứng, phản ứng chống cự lộ rõ. Loại bản năng sợ hãi ấy, chẳng thể nào che giấu hay ngụy trang.
Mùi vị kinh hoảng từ cơ thể cậu tỏa ra, mỗi khi Dung Cửu đến gần, đều rõ rệt như vậy.
Nhưng cho dù Kinh Trập có xoắn xuýt cỡ nào, lúc bị Dung Cửu bế vắt ngang trên tay, ngồi vững trên cánh tay cứng chắc của hắn, trong đầu cậu vẫn ngập tràn chấn động.
Mình đang ở đâu?
Mình đang làm gì?
Ha ha ha, cao quá đi.... cứu mạng!
Đã mười lăm mười sáu năm rồi cậu chưa từng bị người khác bế kiểu này, sợ mình rơi xuống, căng thẳng đến mức ôm chặt lấy vai Dung Cửu, gần như kẹp chặt đầu hắn vào lòng: “Mau thả ta xuống, Dung Cửu!”
Cậu xấu hổ muốn chết.
Ngón tay bấu lấy vai Dung Cửu, sắp bấu bật cả thịt ra.
Dung Cửu hỏi: “Tại sao không thể như vậy?”
Kinh Trập nghiêm túc đáp: “Đây là cách người lớn bế trẻ con, ta đã không còn là con nít, huynh không thể bế ta kiểu này.”
Cậu cố gắng nén xuống sự xấu hổ, liều mạng giải thích.
Sức lực Dung Cửu vừa mạnh mẽ, cơ thể vừa rắn chắc, một đôi cánh tay giam chặt eo cùng đùi cậu, dù giãy thế nào cũng chẳng thể thoát.
Hơi thở nóng bỏng phả lên bụng dưới, dẫn đến phản ứng kỳ quái.
Kinh Trập giật mình, ngay cả động tác vùng vẫy cũng chậm lại.
Dung Cửu ôm cậu đi thẳng đến chỗ rửa mặt, đặt xuống rồi điềm nhiên nói: “Ta muốn ôm thế này.”
Chỉ vào chậu đồng.
“Súc miệng.”
Kinh Trập: “...”
Được rồi.
Lúc này, cậu mới mơ hồ cảm nhận được tác động bình thường của buff.
Kinh Trập lẩm bẩm trong bụng, chỉ mong sau khi Dung Cửu tỉnh táo, đừng hối hận.
Cậu vốc nước rửa mặt, cúi người cẩn thận rửa sạch. Mái tóc vốn rối bời rủ xuống, để lộ dấu tay bầm tím trên cổ.
Dấu vết năm ngón tay đã sưng tím cả một mảng.
Tiếng Kinh Trập cũng khàn hơn thường lệ.
Thế nhưng, ngoài phản ứng bản năng kháng cự mỗi khi Dung Cửu quá gần, hắn vẫn đối mặt với Dung Cửu như thường, chẳng khác biệt gì.
Cứ như thể màn tàn sát suýt nghiền nát cậu chỉ để lại chút thương tổn da thịt, không hề để lại tâm lý khúc mắc.
Nhưng con người, sao có thể hoàn toàn không để lại dấu vết?
Đôi mắt sâu thẳm của Dung Cửu lặng lẽ dõi theo bóng lưng Kinh Trập. Ánh nhìn ấy như những xúc tu quái dị, vòng vòng quấn lấy thân thể cậu giống một vũng lầy không thoát nổi, chỉ có thể bị kéo chìm vào bóng tối.
Sống lưng Kinh Trập khẽ cứng lại, mơ hồ cảm nhận được một chút ánh mắt.
Dung Cửu đang nhìn cậu.
Vẫn luôn, nhìn cậu.
Ánh mắt như sợi dây quấn riết khiến từng khắc từng khắc đều cảm nhận rõ sự tồn tại của Dung Cửu.
Cùng với đó là cảm xúc bạo liệt bị kìm nén đến tận cùng.
Cậu bỗng nhớ lại, trước khi hôn mê, mình đã nói gì.
Khi ấy, cậu thều thào...
“Đây không phải... lỗi của huynh, ta sẽ không... trách huynh... cho dù ta có... chết đi...”
Nói thật khi hồi tưởng lại, Kinh Trập cũng chẳng hiểu vì sao mình lại có thể nói ra câu đó.
Dù là người hiền lành đến đâu, cũng không thể thốt ra những lời như thế sau khi suýt bị giết. Nếu là người khác, Kinh Trập chắc chắn sẽ nói vài câu kiểu “đừng có mềm lòng vô ích”.