Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 48

Trước Sau

break

Nàng tiến lên một bước, muốn nắm tay Kinh Trập để nói chuyện khiến cậu hoảng sợ lùi lại hai bước, suýt đập vào cửa gỗ, phía sau Hoàng Nghi Kết lập tức có ba người nhào ra, vừa kêu nguy hiểm, vừa muốn làm đệm cho Kinh Trập.

Ngay cả Hoàng Nghi Kết cũng hoảng hốt muốn lao tới.

Kinh Trập: Cứu mạng!

Còn phải chịu thêm hai ngày, tới lúc đó không phải họ điên thì ta phát điên.

Kinh Trập khổ sở nghĩ.

Được lời hứa của Hoàng Nghi Kết, Kinh Trập theo bản năng muốn rời khỏi Trữ Tú cung, nhưng ảnh hưởng của buff khiến bất cứ ai thấy cậu đều vô thức tập trung chú ý.

Kinh Trập chạy nhanh vài bước, liền bị người chặn lại, bảo là quá nguy hiểm, không được tự tiện.

Kinh Trập: “...”

Aaaaaa ta giết mi mất thôi hệ thống!

Hệ thống im lặng như gà.

Kinh Trập vất vả lắm mới thoát khỏi Trữ Tú cung, trên đường tuyệt chẳng dám đi chỗ đông người, cứ nhằm ngõ cung hẻo lánh mà chạy, đến khi chắc chắn không ai theo mới thở phào.

Với cái tình trạng quái gở này trốn đâu cho ổn?

Trực Điện Ty nhất định phải tới bẩm báo, nhưng chỗ đó đông người, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng khi nãy ở Trữ Tú cung, Kinh Trập đã rùng mình.

Vậy thì quay lại Bắc phòng trước?

Kinh Trập suy yếu nghĩ: ở Bắc phòng người ít hơn, quen thuộc hơn, chắc sẽ không quá điên cuồng... nhỉ?

“Cái gì mà không quá điên cuồng?”

Đúng lúc thần kinh đang căng thẳng, một câu nói bất ngờ vang lên, suýt nữa cái bọc hành trang trong tay Kinh Trập bay ra ngoài đập trúng người khác. May mà cậu kịp nhận ra đó là giọng của Dung Cửu nên mới gắng dừng lại động tác.

“Sao huynh lại ở đây?”

Kinh Trập theo bản năng hỏi, rồi sắc mặt đại biến.

“Khoan, đừng lại gần, đừng nhìn ta!”

Cậu vội vàng che mặt mình, hận không thể chui thẳng vào tường.

Dung Cửu nhướng mày, chẳng những không lùi lại mà còn tiến lên.

Sau lưng Kinh Trập chính là tường cung, muốn chạy cũng không còn đường, chỉ có thể ôm chặt bọc đồ, co rúm người ép sát vào bức tường lạnh băng, cố hết sức kéo giãn khoảng cách với Dung Cửu.

Cậu nào quên được lần trước Dung Cửu trông thì bình thản tự kiềm chế, chẳng chút ảnh hưởng, vậy mà chỉ trong chớp mắt lại bùng nổ mạnh mẽ bất ngờ.

Dung Cửu đứng trên cao nhìn xuống Kinh Trập.

Diện mạo của Kinh Trập thực ra chẳng hề kém cạnh.

Lông mày, ánh mắt dịu dàng, nhưng khi cười lại mang nét láu lỉnh, như một con thú nhỏ nhanh nhẹn, mềm mại, dẻo dai.

Dung Cửu chợt nhíu mày. Mềm mại?

Khi nào thì hắn có cái nhìn như thế về Kinh Trập?

Hắn không hề thích cảm giác này, thậm chí còn nảy sinh một thôi thúc muốn bóp nát yết hầu, dập tắt sinh khí.

Dung Cửu lặng lẽ cảm nhận sự biến đổi mơ hồ ấy, bình thản hỏi: “Định trở về Bắc phòng?”

Thấy Dung Cửu bình tĩnh, Kinh Trập cố gắng thẳng lưng, do dự một lúc rồi mới chọn tin vào khả năng tự kiềm chế của hắn.

Không tin cũng chẳng có cách nào khác, cậu đánh không lại Dung Cửu.

“Trước, trước hết về đó đã, rồi tìm cách xin phép Trực Điện Ty sau.”

“Ừm. Trực Điện Ty tốt chứ?”

“Cũng tạm, chỉ là chỗ tạm bợ qua ngày, ta...” Kinh Trập nói được nửa câu, chợt cắn chặt đầu lưỡi, giật mình nhận ra.

Việc cậu vào đó chưa từng nói với Dung Cửu!

Kinh Trập sau đó mới hiểu, cơn giận hôm đó của Dung Cửu, rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Cậu ấp úng giải thích: “Ta không phải cố ý giấu, chỉ là...”

“Chỉ là bận, không gặp được.” Dung Cửu bình thản nói: “Nên ngươi ngay cả một lời nhắn cũng không để lại.”

Kinh Trập lập tức cảm thấy lương tâm mình đau nhói.

Suốt quãng đường quay về, cậu như một nàng dâu nhỏ lẽo đẽo theo sau Dung Cửu, cứ rụt rè xin lỗi.

Thậm chí còn quên hỏi hắn vừa nãy sao lại xuất hiện ở đó.

Chỉ đến khi bước qua cánh cửa hẹp của Bắc phòng, cánh tay Kinh Trập bị kéo mạnh về phía sau.

Quay đầu lại, cậu đối diện với đôi mắt đen thẳm của Dung Cửu.

Trong con ngươi băng lạnh kia phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cậu. Dung Cửu mạnh mẽ nhưng lại dịu dàng kéo cậu lại gần, những ngón tay thon dài đặt lên mặt cậu rồi ấn vào khóe mày.

“Ta không muốn ngươi rời đi.”

Người đàn ông bình tĩnh dứt khoát nói.

“Ta muốn giấu ngươi đi.”

Ngón tay trượt xuống, chậm rãi vuốt dọc lưng Kinh Trập, gần như là một cái ôm mập mờ.

“Để không ai được nhìn thấy.”

Hắn không thể khống chế nổi hành động của mình, thô bạo bóp chặt lấy eo Kinh Trập.

“Dục vọng này cuồn cuộn, chẳng rõ từ đâu tới. Kinh Trập, ngươi biết... vì sao không?”

Giọng nói lạnh buốt như sương giá mùa đông ấy khiến người ta rùng mình run rẩy.

Kinh Trập cố sức vùng vẫy vài cái, muốn thoát khỏi bàn tay sắt thép ấy, nhưng vô ích. Sức lực của Dung Cửu quá lớn, thêm vào đó còn có cái buff chết tiệt hệ thống nói kia, cậu hoàn toàn không thể bẻ gãy nổi một ngón tay.

“Ta nghĩ...” Thoát không được, Kinh Trập lập tức biến thành dáng vẻ chim cút ngoan ngoãn, khẽ khàng nói, “Dung Cửu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, ngủ nhiều hơn, thì sẽ không còn ảo giác như vậy nữa.”

“Ảo giác?”

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cậu.

Khuôn mặt tuấn mỹ áp sát khiến Kinh Trập gần như nghẹt thở, cố gắng giữ chút lý trí còn sót lại, kiên định gật đầu: “Đúng, ảo giác!”

Cậu nhớ đến câu “bảo hộ cực đoan”, mặt mày liền méo xệch. Hai tay hắn bấu chặt cánh tay Dung Cửu, chẳng buồn quan tâm đến bọc đồ rơi xuống đất, vô cùng nghiêm túc, cực kỳ thành khẩn.

“Dung Cửu à, huynh xem chúng ta là bằng hữu mà bằng hữu thì không thể có loại độc chiếm này, ta và Minh Vũ cũng là bằng hữu đó thôi, điều đó chứng tỏ tình bằng hữu sẽ không có những cảm xúc cực đoan như vậy. Cho nên, chắc chắn đây là ảo giác. Huynh buông tay ra, chúng ta cùng về nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon...”

Chưa bao giờ miệng lưỡi Kinh Trập lại nhanh nhảu đến thế.

Cái buff “trên đời chỉ có mẹ là tốt” quả là một buff quái dị, nó ép buộc tất cả những ai nhìn thấy Kinh Trập đều vặn vẹo thành kẻ cuồng si cực đoan.

Trong lòng cậu thầm sám hối cho tội nghiệt của mình.

“Cho nên, bây giờ huynh nên trở về đi...”

Dung Cửu không chút biểu cảm, bóp lấy miệng cậu.

“Lắm lời.”

Rồi những ngón tay lạnh lẽo đặt lên sau gáy cậu.

Trong mắt Kinh Trập ầng ậc nước, cậu bám víu chút tỉnh táo cuối cùng.

Đáng ghét.

Sao lại có thể dùng bạo lực áp chế chứ?

.

Khi tỉnh lại lần nữa, cậu đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Đó là một đại điện vô cùng rộng rãi, chắc là tòa thiên điện của một cung điện nào đó. Trên xà nhà cao sạch sẽ, rõ ràng chẳng phải chỗ tồi tàn. Cậu từng làm tạp dịch quét dọn, vừa nhìn đã biết đây chắc chắn được người ta ngày đêm bảo dưỡng chăm sóc.

Đây là đâu?

Dung Cửu rốt cuộc là ai? Xuất thân của hắn ngông cuồng đến mức nào, mà ngay cả trong cung cũng có thể ra vào tự do như thế?

Kinh Trập ôm gáy, khẽ rên một tiếng, nơi đó vẫn còn âm ỉ đau.

Vừa cử động liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Cổ chân dường như bị vướng vật nặng, “xoảng” một tiếng chói tai.

Kinh Trập lập tức vén chăn, chỉ thấy mắt cá chân phải bị khóa chặt bằng một chiếc vòng sắt.

Như một con thú nhỏ bị nuôi nhốt, Kinh Trập bị trói buộc trên giường, xích sắt uốn lượn kéo dài xuống tận cuối giường.

Bò mấy bước đến đó, cố sức giật mạnh sợi xích.

Không nhúc nhích chút nào.

“Không phải chứ... lẽ nào Dung Cửu không mang mình đến một cung nào trong hoàng cung, mà lại đưa mình ra ngoài cung rồi?”

Khả năng này còn hoang đường hơn cả điều trước.

Nhưng nếu không phải như thế, thì chiếc giường này, xích sắt này, vòng khóa này từ đâu mà có?

Khi Kinh Trập đang dốc sức kéo xích, định liều mạng thoát thân, qua lớp màn giường, một bóng người lờ mờ đứng đó, lặng lẽ nhìn cậu giãy giụa.

Cho đến khi Kinh Trập lầm bầm chửi thề, quay phắt lại:

“Chờ ta gặp được Dung Cửu, mình sẽ...”

“Sẽ thế nào?”

Dung Cửu ôn hòa hỏi.

Kinh Trập lập tức cứng người, cúi gằm đầu xuống.

Vẻ sợ hãi ấy, chẳng khác nào một vật hiến tế đang chờ bị tế, buộc phải phơi ra chiếc cổ trắng ngần.

“Không thế nào.”

Kinh Trập bĩu môi.

Cậu có thể làm gì chứ, nhảy lên đánh cho Dung Cửu một trận à? Sao cái buff chết tiệt kia khi tác động lên Dung Cửu lại biến thành dạng phản ứng thế này?

Lẽ nào sau này nếu Dung Cửu có con, cũng sẽ nhốt giữ như vậy sao?

Không được.

Trong lòng Kinh Trập điên cuồng lay vai Dung Cửu.

Dung Cửu vốn chưa từng trải qua tình thương của mẹ.

Tất nhiên hắn chẳng hiểu ý nghĩa của từ “mẹ”.

Cái buff vặn vẹo này, rơi vào một kẻ vốn đã vặn vẹo chỉ khiến hạt giống vốn chảy trong máu hắn bén rễ nảy mầm, nuôi dưỡng ra thứ độc hoa tối tăm lệch lạc.

Những ngón tay giấu sau lưng hắn bắt đầu ngứa ngáy, rục rịch.

Càng tránh né, càng cẩn trọng, càng khiến người ta muốn giày vò.

Ép buộc cậu, ghì chặt cậu, xé rách lớp ngụy trang tạo nên sự điên cuồng bạo liệt ấy, giờ phút này đang nhảy nhót trong tận xương tủy Dung Cửu.

Tình cảm của hắn là tàn bạo, yêu thương của hắn là vặn vẹo.

Nếu tham lam thứ đó thì nhận lại chỉ có ác ý cuồn cuộn.

Dùng tư thế như bão tố để xé nát, hủy diệt cậu.

Kinh Trập mở to mắt nhìn người đàn ông vén màn giường. Theo phản xạ cậu lùi vào trong, không ngờ hành động này lại chạm đúng mạch Dung Cửu. Bàn tay to lớn nắm lấy sợi xích lạnh băng ở cuối giường, quấn quanh ngón tay hai vòng, rồi mạnh mẽ kéo giật lại.

Kinh Trập chưa từng nghĩ sẽ có một cảnh tượng ái muội lúng túng như thế giữa mình và Dung Cửu.

Khi bị lôi trở lại theo sợi xích, bị ép xuống đến tận đầu ngón chân, từng tấc xương bị ấn chặt, cái bóng đen cao lớn đổ sầm xuống, cậu chỉ còn biết dốc sức hy vọng Dung Cửu có thể tỉnh táo hơn một chút.

Mắt cá chân đau nhói.

Chỗ bị đè đau buốt.

Quan trọng nhất là, lương tâm cậu cũng đau nhói.

Những ngón tay lạnh buốt bóp lấy gương mặt cậu, Dung Cửu trầm mặc nhìn chằm chằm, đặc biệt là cái miệng vẫn đang cố gắng vùng vẫy để thốt lời.

Sự tàn bạo lóe lên nơi lông mày hắn, tiếp đó da đầu Kinh Trập đau nhói, ngón tay người đàn ông túm tóc cậu kéo ngửa ra buộc cậu phải ngẩng đầu. Ngay khoảnh khắc sau, cơn đau nhức bùng nổ nơi môi.

Dung Cửu cắn miệng Kinh Trập.

Kinh Trập liều mạng giãy dụa, nhưng chẳng khác nào kiến rung cây, đau đến bật khóc. Nước mắt mong manh ấy bị liếm đi, răng nanh sắc nhọn cắn xé nơi khóe mắt, loang ra một vệt đỏ rực dữ tợn.

Đó không phải nụ hôn. Mà là săn mồi.

Môi, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên.

Kế đó là cắn nát, nghiền vụn, nuốt sạch từng khúc xương.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc