Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 45

Trước Sau

break

Đầu gối Từ Tần mềm nhũn, cả người ngã sụp xuống đất, không còn sức để đứng dậy. Cả Thừa Hoan cung ngập tràn mùi máu tanh hôi xộc thẳng vào mặt khiến người ta buồn nôn.

Sau khi Cảnh Nguyên Đế rời đi, suốt một khoảng thời gian dài, không một ai dám cất lời. Chỉ có tiếng rên rỉ, khóc thảm, và máu loang đỏ dưới nền.

“Người đâu...”

Giọng Từ Tần khàn khàn, run rẩy: “Mau, mau gọi người!”

Bọn cung nhân hầu hạ nặng nhọc bên ngoài nghe thấy giọng nàng, đành cắn răng tiến vào. Vừa bước qua cửa điện, thấy cảnh tượng máu me trước mắt, lập tức hét lên kinh hoàng.

“Câm miệng! Câm miệng hết cho ta!”

Tâm trạng Từ Tần vô cùng rối loạn, xen lẫn nỗi sợ hãi thấp thỏm lo âu chẳng thể che giấu. Mười ngón tay xinh đẹp đã gãy sát tận gốc, thế nhưng nàng chẳng còn lòng dạ nào để ý. Dưới sự dìu đỡ của mấy cung nhân, nàng chật vật đứng lên, váy áo nhuốm đầy máu.

“Mau, mau tới Thọ Khang cung, đỡ ta đi Thọ Khang cung!”

Bỏ mặc đám cung nhân đang đau đớn kêu khóc khắp cung, Từ Tần cắm chặt móng tay vào tay một cung nhân, đến mức cào rớm máu. Nàng tuyệt không dám nấn ná ở Thừa Hoan cung thêm một khắc, càng không dám gọi thái y đến chữa trị.

Nàng chỉ sợ Cảnh Nguyên Đế nổi cơn điên quay lại, đem nàng cũng coi như một quân cờ để mặc sức chà đạp, giỡn chơi với tính mạng nàng.

Chính thái độ coi mạng người như trò đùa của bệ hạ đã dọa Từ Tần đến vỡ mật.

Bọn cung nhân bị nàng cấu đau chẳng dám tránh đi, chỉ ghìm tiếng khóc mà dìu nàng ra ngoài.

Trong Thọ Khang cung, thái hậu đang nhắm mắt dưỡng thần.

Bà ta vừa mới xem xong danh sách những người qua vòng sơ tuyển, còn đặc biệt khoanh tròn mấy cái tên mà mình lưu tâm, dặn dò hạ nhân phải chú ý.

Trong số đó, có những người bà dự định để dành cho Thụy Vương.

Thụy Vương là con ruột bà, tất nhiên bà phải giữ lại những thứ tốt nhất cho gã.

“Khởi bẩm thái hậu nương nương, Từ Tần cầu kiến.”

Ngoài cung môn, có thái giám cẩn thận bẩm báo.

Thái hậu vẫn nhắm mắt, chậm rãi nói: “Không gặp. Giờ này khuya khoắt, còn gặp cái gì?”

Nội thị đáp: “Từ Tần nương nương toàn thân là máu, hiện đang quỳ ngoài cửa...”

Thái hậu lập tức mở bừng mắt, lóe lên ánh sáng: “Ngươi nói cái gì?”

Nội thị bèn đem tình cảnh chật vật của Từ Tần tường thuật lại khiến lông mày thái hậu nhíu chặt, giọng cũng thấp xuống:

“Chẳng lẽ có thai? Không thể nào, lúc trước...”

Thái hậu muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, khẽ vỗ tay lên mu bàn tay nữ quan bên cạnh. Vị nữ quan kia liền đứng dậy đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau đưa một Từ Tần nhếch nhác vào trong.

Từ Tần gần như đã sụp đổ tinh thần, nắm chặt lấy tay nữ quan như nắm được cọc gỗ cứu mạng. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy thái hậu, đôi mắt nàng vô thần bỗng sáng bừng, không biết từ đâu bộc phát ra sức lực, đẩy nữ quan ra, nhào lăn đến trước mặt thái hậu. Tiếng khóc gào bi thiết, trông vô cùng thảm hại.

“... Thái hậu nương nương... bệ hạ điên rồi... người giết sạch toàn bộ người ở Thừa Hoan cung... nương nương cứu thiếp với!”

Nghe những lời của Từ Tần, thái hậu bất chấp mùi máu tanh nồng nặc trên người nàng, nắm lấy cánh tay nàng: “Sao lại thế này?”

Cảm xúc của Từ Tần căng như dây đàn, mãi đến khi chạy đến Thọ Khang cung mới lơi lỏng xuống, khóc đến nỗi chẳng nói thành lời.

Thái hậu hỏi mấy lần vẫn không có đáp án, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét liền sai người kéo Từ Tần xuống đi rửa ráy sạch sẽ, rồi lại gọi người khác: “Đi đến Thừa Hoan cung một chuyến, xem còn ai sống sót không. Nếu có để lại một người, còn lại tất cả giết sạch.”

Thái hậu bình thản dùng khăn tay lau ngón tay, rồi nói tiếp:

“Từ Tần đến đây một mình sao?”

“Còn có hai cung nhân thô sử.”

“Gọi vào.”

“Dạ.”

Hai nữ quan đồng thời đi làm việc, một người vội vàng dẫn người đi tới Thừa Hoan cung, một người khác thì đi gọi người.

Người của Thừa Hoan cung dẫu có còn sống thì thái hậu cũng không định để lại nhiều nhân chứng.

Bà ta chưa bao giờ ngần ngại việc làm cho danh tiếng của Cảnh Nguyên Đế thêm phần khó nghe.

Những năm qua, danh tiếng bạo ngược kia, có phần là do hoàng đế thật sự phát điên, nhưng cũng có phần là thái hậu đứng sau lưng âm thầm thúc đẩy.

Cái kẻ điên rồ là Cảnh Nguyên Đế, hắn chẳng hề quan tâm.

Mà chẳng quan tâm lại càng tốt.

Thái hậu cụp mắt, lộ ra nét lạnh băng.

Đợi đến khi Từ Tần được dọn dẹp sạch sẽ, tâm trạng cũng được an ủi đôi phần, mới được vào gặp thái hậu lần nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, thái hậu đã nắm rõ đại khái sự việc, giờ nghe Từ Tần thuật lại, cũng chỉ để biết thêm chi tiết.

Khi Từ Tần nói chuyện, vẫn mang theo vẻ sợ hãi, thỉnh thoảng lại ngừng, sắc mặt trắng bệch. Mất một hồi lâu mới có thể kể trọn vẹn rõ ràng.

Thái hậu trầm ngâm giây lát, rồi khẽ cười lạnh: “Cứ tưởng hoàng đế vốn chẳng để người mẹ ruột vào mắt, nào ngờ, chẳng phải vẫn còn chút vướng bận sao!”

Từ Tần nghe xong, thân thể khẽ run, lảo đảo: “Chẳng lẽ là vì thiếp điều tra chuyện của Diêu tài nhân...”

“Diêu tài nhân ngu dốt như lợn, nếu ả chịu ngoan ngoãn giao đồ cho ai gia, sao lại đến nước này?” Thái hậu hừ lạnh: “Nếu không phải ai gia nể chút thể diện thì ả ta ngay cả cái quan tài mỏng cũng không có, làm gì tới bốn mươi chín ngày cúng lễ?”

Từ Tần liên tục gật đầu: “Thái hậu nương nương nói phải... chỉ là, chuyện của Diêu tài nhân, nếu bệ hạ có nghi ngờ, vậy thì...” Nàng vô thức vò chặt chiếc khăn trong tay, lo sợ chính tính mạng mình cũng chẳng còn.

Diêu tài nhân vốn là biểu muội của Từ Thánh thái hậu, còn Từ Tần thì thuộc về nhánh họ hàng xa cùng đời với cha Diêu tài nhân. Nói thẳng ra, Từ Tần và Diêu tài nhân có chút quan hệ họ hàng xa.

Chẳng mấy thân thiết.

Sau khi Từ Tần nhập cung, từng được sủng ái một thời gian, sau đó thất sủng nhanh chóng quy phục về phía thái hậu. Sủng ái của hoàng đế chỉ như đóa hoa trong gương, trăng nơi đáy nước, việc còn chưa xong thì tình cảm đã phai nhạt, sao có thể lâu bền?

Không bằng trung thành với thái hậu, ít nhất còn có thể giữ được sự ổn định.

Từ Tần nhiều lần nghe theo sai khiến của thái hậu, việc lần này điều tra Diêu tài nhân cũng không ngoại lệ. Chỉ là sau khi Diêu tài nhân chết, tiến triển càng chậm chạp.

Vốn tưởng rằng sau khi ả ta chết, chỉ cần lục soát đồ vật để lại là có thể tìm được thứ thái hậu muốn, nhưng không ngờ Bắc phòng sạch sẽ đến lạ thường, thậm chí còn có dấu vết thất lạc.

Từ Tần đau đầu chỉ lo không thể giao phó lại cho thái hậu.

Đúng vào thời điểm then chốt này, Thừa Hoan cung lại liên tiếp xảy ra chuyện, trong lòng Từ Tần không khỏi sợ hãi. Cũng chính những cái chết nối tiếp ấy khiến Thu Dật nhớ đến Bắc phòng và người tên Kinh Trập.

Những kẻ chết đi ấy, đều từng gặp mặt với Kinh Trập.

Thu Dật vốn nhạy bén mẫn tuệ, vừa nhớ đến Kinh Trập, lại mơ hồ nghĩ ra bên cạnh Diêu tài nhân lúc sinh thời từng có người thường hầu hạ, bèn cho người đi dò xét, quả nhiên đúng vậy, thế là đem chuyện này báo cho Từ Tần.

Từ Tần lập tức sai Thu Dật đi tìm Kinh Trập, bất kể có chứng cứ hay không, nàng không định giữ cậu lại trong Bắc phòng.

Nếu không phải đúng hôm đó lại xảy ra chuyện, Từ Tần vội vã đi cầu thái hậu, không rảnh mà để ý tới Kinh Trập...

Thì hôm ấy, Kinh Trập đã không thể bước ra khỏi cửa Thừa Hoan cung.

Về sau, Thu Dật lại đi tìm Kinh Trập, đó là chủ ý của Thu Dật, nhưng cũng là sự ngầm cho phép của Từ Tần.

Cũng không trách Từ Tần đa nghi.

Diêu tài nhân vốn là kẻ cẩn thận, cho thuốc cũng không giết được người, nếu để Kinh Trập nhìn thấy mấy lần bà ta dùng ngân châm thì chỉ có thể chứng tỏ bà ta vốn tin tưởng cậu.

Một kẻ được Diêu tài nhân tín nhiệm, sao có thể thoát khỏi hiềm nghi? Càng bởi cậu chưa từng lộ ra sơ hở, lại càng khiến người ta hoài nghi.

Từ Tần vừa lo cho tính mạng mình, vừa nhớ đến chuyện của Diêu tài nhân, bèn vội đem phát hiện trước kia của mình báo cho Thái hậu, lại nói: “Những ngày này vì chuyện Thu Dật bị bệ hạ giết, thiếp thân có hơi hoảng loạn, nên đã để cho Trường Thọ cũng xuất thân từ Bắc phòng, đi thử dò xét một chút...”

“Hoang đường!”

Thái hậu tất nhiên khinh thường loại thủ đoạn này của Từ Tần.

Ngày thường trông nàng ta rực rỡ, phóng khoáng, sao khi làm việc lại nhỏ nhen đến vậy? Đã là tần phi, là chủ vị hậu cung muốn sai khiến một thái giám thì cần gì dùng loại thủ đoạn vòng vo ấy?

Từ Tần dùng thủ đoạn dụ dỗ cuối cùng có hỏi được gì không? Dù Kinh Trập có hiềm nghi đi nữa thì bắt cậu lại tra khảo, chẳng lẽ còn có ai dám tới hỏi tội Từ Tần chỉ vì một kẻ nội giám tầm thường hay sao?

Nếu Từ Tần sớm báo chuyện này, thái hậu quyết sẽ không để nàng ta dây dưa kéo dài như vậy.

“Ngươi dù có giết nó, làm nó bị thương thì đã sao? Chẳng qua chỉ là một nô tài, ngươi chẳng có quyền quyết định chắc?” Thái hậu giận dữ mắng cho một trận.

Từ Tần vốn đã kinh hồn bạt vía, nay lại bị thái hậu quở trách, cả người càng thêm tiều tụy đáng thương.

Đúng lúc ấy, nữ quan đi Thừa Hoan cung trở về, khom người bẩm báo: “Bẩm thái hậu nương nương, người trong Thừa Hoan cung phần nhiều đã tắt thở, chỉ còn một hai kẻ thoi thóp, nô tỳ đã sai người chẩn trị.”

Từ Tần sắc mặt đại biến, lúc này mới nhớ tới những cung nhân của mình.

“Xuân Liên và Hạ Hòa đâu?”

“Xuân Liên đã chết. Hạ Hòa còn sống.”

Từ Tần loạng choạng, suýt nghẹt thở. Xuân Liên là người nàng dùng quen, nói tình như tỷ muội thì hơi quá, nhưng đúng là rất mực coi trọng. Nào ngờ...

“Thái hậu nương nương, bệ hạ bỗng dưng phát tác, lại trúng đúng hôm nay, chẳng lẽ là bởi thiếp thân sai Trường Thọ đi thử dò xét Kinh Trập? Vậy thì Kinh Trập...”

“Ngươi thực sự nghĩ rằng bệ hạ sẽ tức giận vì Kinh Trập?” Thái hậu tức giận nhìn Từ Tần, chỉ cảm thấy nàng ta nực cười: “Nó cố tình muốn chọc tức ai gia!”

Rõ ràng biết Từ Tần là người của bà mà hắn còn ngang nhiên đánh vào mặt bà.

Từ Tần lau lệ bằng khăn, sau khi bình tĩnh lại, cũng thấy lời thái hậu có lý. Nhưng nàng vừa mất đi cánh tay đắc lực, cung nhân bên người chết sạch, việc gì cũng khó tiến hành, một thời gian ngắn liền mất hết chủ ý.

Thái hậu day huyệt thái dương, tạm thời cho Từ Tần ở lại Thọ Khang cung.

Hoàng đế dám công khai làm bà mất mặt, tất nhiên bà cũng sẽ không để hoàng đế được yên.

Hôm sau, Thái hậu liền “phát bệnh đột ngột”. Đồng thời, Thụy Vương nhận được thánh chỉ của thái hậu, nhập cung thăm hỏi.

Các chủ tử khác trong hậu cung cũng sớm muộn biết đến thảm trạng ở Thừa Hoan cung, ai nấy đều kinh hãi, ngay cả Đức phi nghe tin cũng suýt ngất đi.

Huống hồ Trữ Tú cung, nơi bấy giờ vốn náo nhiệt bởi những tú nữ, giờ đều là những gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ngồi không yên, đứng cũng chẳng vững.

Trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm lo âu.

Thái hậu e rằng bị hành vi tàn bạo của Cảnh Nguyên Đế làm cho tức hỏng thân thể rồi?

Thụy Vương cung trong bầu không khí căng thẳng ấy.

Trong Thọ Khang cung, Thụy Vương Hách Liên Đoan bước vào điện, ngửi thấy một mùi thuốc đông y nồng nặc, bước chân hắn ta vốn thong dong cũng vội vã, nhanh chóng tới bên giường thái hậu.

“Mẫu hậu, chẳng lẽ người thật sự bệnh rồi?”

Trên giường, sắc mặt tái nhợt thái hậu trắng bệch, trán còn rịn mồ hôi mỏng, mang cái vẻ bệnh tật.

“Đứa con ngốc, ai gia không như vậy, làm sao có thể cho con nhập cung?” Thái hậu đưa tay, Hách Liên Đoan tiến lên vài bước, đỡ bà ngồi dậy: “Con cũng biết, Hách Liên Dung kia tâm cơ độc ác, không làm đủ trò, ắt sinh phiền phức.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc