Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 44

Trước Sau

break

Kinh Trập không kịp để ý cánh tay, vội hỏi: “Nàng chết thế nào?”

Cậu vẫn nhớ sự hoảng hốt của Thu Dật khi ấy. Dù có lẽ nàng tìm đến Bắc phòng là vì nguyên do khác, nhưng quay về liền chết ư?

Trường Thọ đáp: “Trên đường vô tình đụng phải quý chủ, bị một dao cắt cổ ngay tại chỗ.”

Trong chớp mắt, Kinh Trập ngây ra. Trường Thọ lại nắm chặt lấy tay áo cậu, hung ác nói: “Còn tên thị vệ kia, kẻ lúc nào cũng tìm ngươi thì sao? Hôm ấy tay hắn dính máu đúng không? Ta nghe Thất Thuế nói rồi! Ngươi đã lau máu cho hắn, ngươi biết không, rất có thể Thu Dật chính là bị hắn giết chết!”

Kinh Trập theo bản năng hất tay Trường Thọ ra: “Không thể nào, hôm ấy hắn nói là...”

Nói gì ấy nhỉ?

“Trên đường tới đây, phát hiện thuộc hạ làm việc bất lực làm không xong việc nên tiện tay xử lý nốt.”

Đúng là cùng một ngày. Trước sau không cách nhau bao lâu. Đúng là... có giết người.

Sống cùng Kinh Trập mấy năm, Trường Thọ sao lại không hiểu phản ứng của cậu? Y lập tức bật cười khinh khích, lạnh giọng: “Ngươi chẳng phải đang hoài nghi hắn sao?”

Kinh Trập đột ngột ngẩng mắt, đôi đồng tử đen thẫm như mực gắt gao nhìn Trường Thọ, lạnh lùng nói:

“Ngươi mới tới Thừa Hoan cung chưa đầy một tháng, đã coi mình là người Thừa Hoan cung rồi sao? Ngươi dựa vào cái gì mà đến đây chất vấn ta? Việc này có liên quan gì đến ngươi?”

“Ngươi!”

“Chuyện của Dung Cửu, làm sao Từ Tần nương nương lại biết? Có phải ngươi nói? Dù Thu Dật va chạm quý chủ bị giết hay là Dung Cửu giết đi chăng nữa, nếu nương nương thấy có điều không ổn, vì sao không đến khóc lóc trước mặt quý chủ, vì sao không xử trí thẳng tay Dung Cửu, mà lại dùng cái trò mèo cào vớ vẩn này, loanh quanh vòng vo để tới tìm ta?”

Kinh Trập chưa bao giờ sắc bén như thế, cậu tiếp tục: “Làm như ta là nhân vật gì ghê gớm lắm, đủ tư cách gánh lấy chuyện trọng yếu thế này chắc?”

Trường Thọ vội vã cãi lại: “Ai nói là Từ tần nương nương phái ta tới?”

Kinh Trập gắng sức đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi quen ta, lẽ nào ta lại không hiểu ngươi sao? Trường Thọ, vốn dĩ ngươi không phải kẻ xấu, nhưng chẳng có lợi thì ngươi đâu chịu nhọc công. Ngươi lại vì một cung nữ vốn chẳng hề quen biết mà đứng ra bênh vực ư?”

Bị châm chọc, Trường Thọ tức giận hất tay áo, lùi mấy bước về phía sau.

“Uổng công Từ tần nương nương coi trọng ngươi đến thế, vậy mà ngươi cứ ngoan cố! Nếu không phải Thu Dật đi tìm ngươi, sao có thể xảy ra chuyện trên đường? Nương nương mất đi cánh tay đắc lực, ngươi rõ ràng biết nguyên do, vậy mà không chịu...”

Kinh Trập không buồn phí lời, xoay người quay thẳng về Trữ Tú cung.

Trường Thọ nào dám đuổi theo.

Kinh Trập biết con người ta sẽ thay đổi, nhưng không ngờ Trường Thọ lại thay đổi nhanh đến vậy. Hơn nữa, Từ tần trước nay vốn tỏ ra trầm ổn rộng rãi, sao bỗng nhiên lại dùng đến hạ sách thế này, còn phái cả Trường Thọ đi làm kẻ ra mặt? Không sợ phản tác dụng sao?

Lúc này, Cốc Sinh bước nhanh vài bước đuổi kịp cậu, ghé sát tai hỏi: “Ngươi với y cãi nhau à?”

Tuy thời gian Cốc Sinh quen Kinh Trập chưa lâu, nhưng cũng hiểu cậu là người hiền hòa, dễ nói chuyện. Mà đã đến mức gây gổ, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Kinh Trập thở dài, chỉ đáp: “Trước kia cùng ở một chỗ, giờ đi hai nơi khác nhau, nên sinh ra bất đồng thôi.”

Lúc ấy, ánh sáng ban mai vừa rạng, các tiểu chủ trong cung bắt đầu tỉnh giấc, kẻ thì trang điểm, kẻ thì ngồi nghỉ trong phòng, người thì trò chuyện nơi sân... khắp nơi rộn rã.

Kinh Trập mải bận rộn thì không nghĩ ngợi nhiều, nhưng hễ vừa rảnh, trong đầu lại bất giác vọng về những lời Trường Thọ vừa nói.

Cậu thở dài trong lòng. Giá mà khi nãy nhịn được, nói năng mềm mỏng một chút thì hơn, chứ bây giờ lại cãi vã, lúc quay về, với cái miệng lắm lời của Trường Thọ, thế nào chẳng thêm mắm dặm muối.

Như vậy thì khác gì đắc tội nặng với Từ tần.

Nghĩ cho cùng, trước đó cậuđã từ chối Tần tần, sau đó lại được điều sang Trực Điện Giám đã làm nàng ta mất mặt rồi.

Thực ra, hôm Thu Dật tìm đến cậu chưa chắc không có bóng dáng sắp đặt của Từ tần. Kinh Trập vẫn luôn cho rằng nàng ta đã bình an quay về, ai ngờ... hôm ấy nàng lại chết giữa đường?

Trường Thọ không dám nói rõ, chỉ nói là quý chủ.

Mà trong hoàng cung này, kẻ dám ngang nhiên giết cung nhân, chẳng ngoài mấy người kia thôi... chẳng lẽ là hoàng thượng?

Thu Dật đã va chạm phải bệ hạ?

Vậy thì vì sao Dung Cửu ...gần đây không hề đến Bắc phòng tuần tra, mà vì tới hầu cạnh Cảnh Nguyên Đế?

Hôm ấy, người hắn giết... là Thu Dật?

Ý nghĩ này khiến Kinh Trập bồn chồn bất an, làm việc cũng trở nên sơ suất. Buổi chiều lúc khiêng đồ, cậu lỡ tay làm rơi đồ đập trúng ngón tay, đau đến sưng đỏ lên.

Trên đường quay về, cậu ủ rũ nắm lấy ngón tay sưng đỏ.

Hoàng cung tối rất nhanh, kinh trập nhất thời lơ đãng, va phải người ta, “á” một tiếng, sống mũi ê ẩm đến suýt rơi nước mắt.

“Đi đường không nhìn à?”

Là Dung Cửu.

Nghe thấy giọng nói, Kinh Trập theo phản xạ ngẩng đầu, lối đi mờ tối mới miễn cưỡng nhìn ra được Dung Cửu mặc không phải y phục thị vệ.

Sau lưng hắn còn có hai người cúi đầu theo sát, quần áo thoạt nhìn... hình như là thái giám ở đâu đó... nhưng đứng khá xa, không thấy rõ mặt.

“Không có gì, sao Dung Cửu lại ở đây?”

Kinh Trập vốn định về Bắc phòng còn Dung Cửu thì đi từ hướng ngự hoa viên sang, rồi vòng sang phía tây... định đi đâu?

Có điều cậu chỉ nghĩ thoáng rồi không truy cứu nữa.

“Đi làm việc.” Dung Cửu lạnh nhạt đáp.

Giọng điệu vẫn như mọi khi, nhạt nhẽo đến mức mang theo chút lạnh lẽo.

Kinh Trập vốn đã quen nhưng trong đầu cứ không kìm được nhớ tới lời Trường Thọ, nhớ tới đôi bàn tay này... từng giết chết người vốn còn đứng sống sờ sờ trước mặt mình... Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không hỏi.

“Có gì muốn nói à?” Dù trong bóng tối, ánh mắt Dung Cửu vẫn như có móc câu: “Đừng có ấp a ấp úng.”

Kinh Trập hỏi: “Ban đầu ta định hỏi nhưng sau lại nghĩ, ngươi làm việc có lý do riêng mà ta lắm mồm chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?”

Cậu kéo dài giọng, chậm rãi lắc đầu, còn phẩy tay với Dung Cửu:

“Huynh bận thì mau đi đi, ta phải về Bắc phòng.”

Khi thoáng qua, bàn tay lạnh lẽo bất ngờ nắm lấy cổ tay kinh trập rồi trượt xuống, chuẩn xác bóp trúng ngay ngón tay sưng đỏ kia.

“Á” Kinh Trập đau đến nheo mắt, chẳng buồn để ý động tác kia mập mờ thế nào, chỉ nước mắt lưng tròng nhìn Dung Cửu: “Dung Cửu, huynh làm gì thế? Đau quá.”

Dung Cửu: “Sưng rồi.”

Nghe giọng điệu hắn là lạ, Kinh Trập vội vàng giải thích: “Lúc dọn đồ lỡ tay đập trúng, không nặng lắm.”

Dung Cửu lại cố tình dùng lực khiến cậu kêu “á” một tiếng nữa, mềm nhũn cả người.

Đau quá.

Dung Cửu buông ra, móc từ trong ngực ra một lọ nhỏ ném cho cậu: “Về bôi lên, ngày hai lần.”

Kinh trập nói: “Không cần, lần trước huynh cho ta rồi, ta bôi cái đó cũng được.”

Dung Cửu chỉ hừ nhẹ một tiếng, chẳng buồn để ý, nói xong liền xoay người đi.

Hai người phía sau hắn vẫn im thin thít bám theo, từ đầu đến cuối không hề ngẩng mặt, Kinh Trập cũng chẳng nhìn rõ được mặt.

Cậu gãi gãi mặt, vừa rồi Dung Cửu giận sao?

Mà tiếng “hừ” kia... thật sự rất dễ nghe.

Ý thức được bản thân đang nghĩ gì, cậu lại “á” một tiếng, cụp tai cụp đuôi chạy mất dạng.

Có đôi khi thật sự chịu không nổi chính mình.

.

Từ ngự hoa viên đi ra, qua Tây Khánh Môn, dọc theo lối đi thêm vài bước liền tới Thừa Hoan cung.

Thừa Hoan cung cách Trữ Tú cung không xa, nếu lắng tai còn có thể nghe được chút ồn ào bên đó.

Nhưng hôm nay, Thừa Hoan cung lại đèn đuốc sáng choang còn rực rỡ hơn nơi khác.

Chẳng vì lí do gì khác ngoài việc Cảnh Nguyên Đế đến.

Từ Tần đã lâu chưa được thấy hoàng đế, tự nhiên mừng rỡ vô cùng, nàng ta sai người treo cao từng ngọn đèn sợ bệ hạ không vui.

Cảnh Nguyên Đế vốn tính lãnh đạm hiếm khi ngủ lại chỗ phi tần nên chuyện lật thẻ càng ít, đến giờ Từ Tần vẫn chưa từng có gì cùng hắn.

Trước kia từng mấy lần chơi cờ cùng hắn, có lẽ khiến ngài vừa ý, từng được trọng thưởng liên tiếp nửa tháng, một thời nở mày nở mặt, hậu cung không ai sánh kịp.

Sau khi Lưu tài nhân chết, Cảnh Nguyên Đế đã rất lâu không bước vào hậu cung, nay vừa trở lại đã tới ngay Thừa Hoan cung, sao có thể không khiến Từ Tần hân hoan.

Cảnh Nguyên Đế ngồi xuống, cũng chẳng nói nhiều. Từ Tần cũng đã quen, sau khi dâng trà, nàng lại khẽ nhắc tới chuyện đánh cờ ngày trước, mím môi cười:

“Giờ thiếp đâu còn thua bệ hạ nhiều quân như khi xưa.”

Cảnh Nguyên Đế hờ hững nói: “Gần đây trẫm thường luyện cưỡi bắn lơ là cờ nghệ. Thế nên không bằng, Từ Tần cùng trẫm tập cung tiễn được không?”

Nụ cười trên môi Từ Tần khựng lại, sau lưng thoáng một luồng lạnh buốt.

“Bệ hạ... muốn luyện thế nào?”

Cảnh Nguyên Đế ngẩng mắt, ánh nhìn lướt qua đám cung nhân trong điện. Không bao lâu, ánh mắt dừng trên người một thái giám đang giữ cửa, toàn thân run rẩy.

Trường Thọ không dám ngẩng đầu nhưng nghe giọng có phần quen tai, y theo bản năng ngước mắt rồi bất ngờ đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Nguyên Đế. Sự kinh hoàng tràn ngập trong mắt y, chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Không thể nào... Sao có thể là gương mặt ấy...

Cảnh Nguyên Đế lười nhác nhướng mày:

“Vậy thì chọn y đi.”

Trường Thọ còn chưa kịp mở miệng cầu xin, đã bị hai thái giám khác xông lên bịt chặt, lôi ra ngoài sân. Thừa Hoan cung treo đầy lồng đèn cao, sáng rực như ban ngày.

Cảnh Nguyên Đế nhận lấy cung tên từ tay Ninh Hoành Nho, đối diện gương mặt tái nhợt của Từ Tần, hiếm khi nở một nụ cười: “Từ Tần, đừng sợ. Trẫm bắn cung chẳng tinh, chỉ thử tay thôi.”

Dứt lời, ngón tay trắng tái lạnh lẽo đặt lên dây cung, mũi tên sắc bén vút ra.

“Phập” một tiếng, không trúng quả mà cắm sâu vào đùi Trường Thọ.

Miệng y bị nhét đầy vải, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra nổi.

Cảnh Nguyên Đế thở dài: “Quả nhiên sa sút rồi.”

Từ Tần đứng trên hành lang, sắc mặt hồng hào đã sớm tan biến chỉ còn một màu trắng bệch. Hai tay nàng đan chặt như muốn vặn xoắn đến nát nhừ, trong lòng run sợ: Bệ hạ sao bỗng hóa điên?

Vút vút vút.

Mấy mũi tên liên tiếp, Cảnh Nguyên Đế đều không bắn trúng.

Trường Thọ đã thành một kẻ toàn thân bê bết máu.

Ninh Hoành Nho cúi người: “Bệ hạ, có lẽ là do người này không hợp, chi bằng đổi kẻ khác?”

Cảnh Nguyên Đế hứng thú nhạt dần, khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại trên người Xuân Liên.

Từ Tần vừa rồi vẫn cố nhịn nhưng khi thấy Xuân Liên bị điểm tên, rốt cuộc không kìm được bước ra vài bước:

“Bệ hạ, Xuân Liên là người thiếp thân đem từ nhà theo, tình như tỷ muội, xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ...”

Lời chưa dứt, nàng chợt cắn mạnh đầu lưỡi.

Vì mũi tên bén nhọn đã chĩa thẳng vào mắt nàng.

Ngón tay nam nhân giương căng trên dây cung, trong đôi mắt thẫm đen đến cực độ kia, tràn ngập một dòng chảy ác ý.

Cảnh Nguyên Đế chậm rãi nhếch môi, như một con mãnh thú bạo ngược:

“Ngươi muốn thay nàng ta sao?”

Vài chữ đơn giản lại toát ra sự hưng phấn khó nói thành lời.

Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, hắn sẽ bắn chết nàng ngay tại chỗ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc