Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 43

Trước Sau

break

Sự u ám đậm đặc đến mức như muốn tràn ra, ẩn trong hàng lông mày của Dung Cửu, bỗng chốc hé lộ một nụ cười tươi rực rỡ. Trên làn da trắng tái, đôi mắt đen cực đoan ấy không chớp lấy một cái, dán chặt vào Kinh Trập.

Vẻ đẹp của Dung Cửu mang theo tính xâm lược.

Giống như một mãnh thú nguy hiểm, ngay trong khoảnh khắc áp sát đã tự nhiên chiếm lĩnh toàn bộ khoảng không, ép buộc người khác phải trực diện với lưỡi sắc của nó.

Đó là khát vọng công kích cuồn cuộn, trần trụi; là dã tính cháy bỏng trong mạch máu.

Kinh Trập như một con thiêu thân bị pháo hoa mê hoặc, cuối cùng vẫn liều lĩnh lao vào sắc màu rực rỡ ấy.

Chỉ là thiêu thân cũng biết nhận ra nguy hiểm.

Nguy hiểm.

Kinh Trập nghe thấy một âm thanh nhỏ bé, thấp giọng lặp đi lặp lại.

Nghe kỹ, dường như đó chính là “bản thân bé nhỏ” của cậu đang thét gào.

Chạy đi, chạy đi...

Lý trí đang thôi thúc, giục giã cậu quay người bỏ chạy vào cánh cửa hẹp.

Nhưng đôi chân dường như đã mọc rễ bám chặt xuống đất, có thế nào cũng không nhấc lên nổi. Hoặc có lẽ, trong tiềm thức hiểu rằng, nếu xoay người bỏ chạy, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc đem tấm lưng trống trải nhất phơi bày ngay trước nanh vuốt của mãnh thú sao?

“Ta...”

Kinh Trập gắng sức mở miệng, kinh hãi nhận ra giọng mình khàn khàn.

“Không biết rõ đầu đuôi, ta không biết huynh làm vậy là đúng hay sai.”

Nhưng khi đã thốt ra chữ đầu tiên, những lời kế tiếp lại trôi chảy hơn, không còn nghẹn cứng nơi cổ họng.

Cậu mím môi, sắc mặt hơi tái nhợt, nghiêm túc nói: “Ta không thể phán xét chuyện mà ta chẳng rõ... Không, vốn dĩ ta cũng không có tư cách đi phán xét việc làm của người khác.”

Đó là chuyện của Dung Cửu.

Nghe thì có vẻ lạnh nhạt nhưng lời Kinh Trập nói lại hết sức chân thành.

Dung Cửu khẽ cong môi cười, tiện tay cất gói nhỏ vào ngực rồi lấy ra khăn tay, lau vết máu dính trên ngón tay. Phần lớn đã khô không thể lau sạch được.

Một lúc sau, Kinh Trập cũng tự mình trấn tĩnh lại. Cậu do dự chốc lát rồi nói với Dung Cửu:

“Huynh chờ một chút.”

Sau đó quay về Bắc phòng, lục lọi một hồi rồi bưng ra một chậu gỗ đựng nước.

Kinh Trập nhận lấy chiếc khăn tay của Dung Cửu, thấm ướt, rồi mới kiên nhẫn lau từng ngón tay cho hắn.

Bàn tay của Dung Cửu to hơn cậu.

To hơn nhiều.

Bởi vì Dung Cửu cũng cao hơn cậu nên đứng đó tự nhiên đã mang khí thế cao ngạo.

Dung Cửu lại hỏi: “Sao giờ lại không sợ nữa?”

Trong giọng nói lạnh lẽo kia, còn kèm theo vài phần vui vẻ.

Kinh Trập lầm bầm: “Biết ngay là huynh cố tình dọa người...” Vừa rồi khí thế kia, suýt nữa ép cậu đến mức chẳng thốt nên lời.

Cậu nghiêng đầu, liếc xéo Dung Cửu, hừ nhẹ: “Ta đã nộp phí bảo hộ rồi đấy.”

Hẳn hoi hai mươi lượng bạc mà.

Dung Cửu nhìn dáng vẻ có chút đắc ý của cậu, trong lòng lại thấy hơi tiếc.

Sao không mọc thêm hai cái tai lông xù nhỉ?

Muốn vò thử xem.

.

Trực Điện Giám đang thiếu người, đây là tin tức do Trịnh Hồng xoay xở tìm được.

Nơi này phụ trách quét dọn các điện và hành lang, cũng chẳng phải công việc nhẹ nhàng gì, thật sự mà làm thì còn cực hơn Bắc phòng nhiều.

Chỉ là nếu không phải vướng vào chuyện Trữ Tú cung, cũng chẳng đến nỗi gấp gáp mà cần người ngay.

Dù sao, trừ phi phía chủ tử bên trên mở miệng đòi, còn không thì chuyện điều động cung nhân bên dưới đều phải chờ đến cuối năm bình xét.

Đó mới là lúc tiến hành bổ sung nhân sự theo hộ tịch, quê quán.

Hai ngày sau, Trịnh Hồng lại đến.

Trong lòng Kinh Trập đã có tính toán, liền đi tìm Trần Minh Đức.

Có thể đi hay không còn phải xem Trần Minh Đức có chịu gật đầu không. Dù gì cậu mà đi rồi, Bắc phòng sẽ bớt một người, phải chờ đến cuối năm mới có thể bổ sung lại.

Trần Minh Đức lại rất sảng khoái mà đồng ý.

Hơn nữa, khi thông báo với Bắc phòng, ông ta chỉ nói đó là ý của mình.

Như vậy, những người khác cũng không thể bắt bẻ gì.

Trần Minh Đức vốn luôn rất tốt với Kinh Trập, nhưng lần này, ở bước cuối cùng quả thật khiến cậu có chút xúc động.

Khi Kinh Trập quay lại thu dọn đồ đạc, Minh Vũ vẫn bám theo bên cạnh, lải nhải trò chuyện không ngừng.

Chuyện Kinh Trập sắp đi, Minh Vũ không hề hé miệng với ai.

Anh ta giữ kín bí mật cho đến khi kết quả thật sự thành, mới vui mừng thay cho Kinh Trập.

Kinh Trập khẽ ghé tai Minh Vũ thì thầm.

Cậu không lập tức chuyển đi ngay, dù sao Trực Điện Giám hiện giờ bận rộn, không có thời gian sắp xếp cho đám cung nhân bên dưới. Trần Minh Đức đã nhắn với Trực Điện Giám, buổi tối Kinh Trập vẫn sẽ quay lại Bắc phòng ở thêm một thời gian, cho đến khi bên kia bố trí xong xuôi.

Minh Vũ có chút lo lắng: “Ngươi làm vậy thì quan hệ với bọn họ có khó xử không?”

Kinh Trập bình thản: “Không sao.”

Vốn dĩ, cậu cũng không phải vì chuyện này mà đến.

Sau đó, Kinh Trập chính thức đến Trực Điện Giám báo danh, nhận diện vị thái giám cầm ấn ở trên, lại gặp mặt cả tham thư, chưởng tư... rồi được phân đến Trữ Tú cung.

Mỗi ngày quét dọn vào buổi sáng sớm còn phải dậy sớm hơn cả ở Bắc phòng.

Vài ngày sau, Kinh Trập đã nắm rõ bố cục Trữ Tú cung, cũng tìm ra chỗ Diêu tài nhân từng viết lại.

Sau điện Trữ Tú cung, bên cạnh con đường nhỏ, phiến gạch xanh thứ tám.

Quả thực có một chỗ như thế.

Diêu tài nhân không hề nói dối.

Tuy vậy, sau khi xác nhận, Kinh Trập cũng không lập tức lấy. Cho dù đôi khi cậu quét dọn mà quanh đó chẳng có ai, vẫn cố nén không động đến.

Lại thêm vài ngày nữa, Kinh Trập về Bắc phòng nghỉ ngơi, Minh Vũ lại kề tai thủ thỉ.

Trường Thọ cũng đã đi rồi.

Đi đến Thừa Hoan cung.

Kinh Trập sắc mặt khẽ biến, hỏi đi hỏi lại: “Ngươi nói là Thừa Hoan cung?”

Minh Vũ gật đầu: “Đúng. Ta hỏi Trường Thọ là chuyện gì xảy ra vậy thì y chỉ nói là do có cách riêng, ngay ban ngày đã dọn cả chăn chiếu đi rồi.”

Kinh Trập chau mày, không hiểu sao lại cảm thấy bất an.

Trong mắt cậu, nơi đó quả thực không nên bén mảng tới.

Dù lời Thu Dật từng nói hay toan tính của Từ Tần đều chẳng khác nào đầm rồng hang hổ.

Về việc rốt cuộc vì sao Trường Thọ lại đến đó, bây giờ bọn họ cũng đoán không ra. Sau khi kể xong chuyện ấy, Minh Vũ cứ trở đi trở lại mà vuốt ve lòng bàn tay Kinh Trập, xót xa thở dài:

“Còn thô ráp hơn cả trước kia?”

Kinh Trập bật cười: “Đã nói là làm việc quét dọn mà, tất nhiên vất vả hơn chỗ khác rồi. Bắc phòng mình trông thì có vẻ hiu quạnh, nhưng thực ra cũng coi như dễ thở.”

Điều quan trọng nhất là những vị chủ tử kia, cũng chẳng mấy ai sai khiến được.

Thật ra trong Bắc phòng, Kinh Trập đã là người siêng năng nhất rồi.

Minh Vũ lầm bầm mấy tiếng, nhưng vẫn chưa nảy sinh ý định rời đi. Anh ta nghĩ, để đến cuối năm rồi hãy cân nhắc chuyện đó.

Chỉ là việc Trường Thọ đi và việc Kinh Trập đi vốn không giống nhau. Bởi vậy chẳng bao lâu, Bắc phòng đã có thêm một người mới, cười cười nói nói rất hòa nhã.

Trần Minh Đức đặt cho người đó cái tên Lập Đông.

Trong khi nhiều nơi khác vẫn còn thiếu người, thì chỗ trống ở Bắc phòng lại được bổ sung nhanh đến thế...Kinh Trập khẽ cụp mắt xuống, thỉnh thoảng có va chạm với Lập Đông thì cũng chỉ chào hỏi đôi câu, chứ chẳng nói gì nhiều.

Khi ấy, Kinh Trập đã làm việc ở Trực Điện Giám được hơn nửa tháng.

Đối với công việc quét dọn ở Trữ Tú cung, cậu cũng đã quen dần.

Những nơi khác thì chỉ cần hoàn thành phần việc là có thể về nghỉ. Nhưng Trữ Tú cung lại khác.

Ở đây có nhiều tiểu chủ mới nhập cung, những người hầu hạ bọn họ đều do cung đình phân xuống. Mà cũng không phải một người hầu riêng cho một người, thân phận không đủ thì thường là hai chủ dùng chung một cung nữ. Có lúc cần người sai phái, làm việc vặt thì chưởng sự thái giám ở Trực Điện Giám sẽ gọi bọn Kinh Trập làm xong việc rồi ở lại Trữ Tú cung cho người ta sai khiến, thường đến lúc mặt trời lặn mới được quay về.

Những ngày như vậy kéo dài một thời gian, Trữ Tú cung dần náo nhiệt hẳn lên.

Ấy là bởi đã tới ngày sơ tuyển.

Ngày bọn họ mới nhập cung, vốn chẳng tính là sơ tuyển, chỉ coi như kiểm tra thân thể mà thôi. Nay khi các tiểu chủ đã quen với quy củ trong cung, mới chính thức bước vào vòng tuyển chọn.

Liên tiếp ba bốn ngày, Trữ Tú cung không lúc nào yên tĩnh.

Có người được lưu lại thẻ bài, tất nhiên lòng yên ổn, mặt mày hớn hở. Cũng có kẻ bị gạt thẻ, vừa về liền phải rời đi, thế là nước mắt lã chã.

Mà đến lúc thu dọn hành lý, đương nhiên cũng cần tới sự sai phái của những thái giám như Kinh Trập.

Cũng nhờ lần sơ tuyển này, Kinh Trập cuối cùng đã nhận ra rốt cuộc Hoàng Nghi Kết là ai.

Hoàng Nghi kết. Họ Hoàng.

Người nhà bên ngoại của thái hậu, tất nhiên được ở nơi tốt nhất, bên cạnh còn có hai cung nữ theo hầu.

Người khác hâm mộ mà cũng chẳng ai dám nói gì.

Hoàng Nghi Kết có nhan sắc nhưng không phải kiểu xinh đẹp rực rỡ lóa mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà là càng nhìn càng thấy có duyên, có sức hút. Nghe nói tính tình nàng cũng không tệ, cung nhân nào được nàng sai đi làm việc vặt, thường đều được ban thưởng.

Không ngoài dự đoán, nàng được lưu lại thẻ bài.

Kinh Trập chỉ ghi nhớ dáng vẻ nàng rồi quay lại tiếp tục công việc quét dọn.

Hôm ấy, sau khi làm xong việc, cậu thu dọn dụng cụ, múc ít nước rửa mặt rửa tay. Bên cạnh có một tiểu nội thị tên Cốc Sinh vừa làm vừa tán gẫu với cậu.

Kinh Trập ở Trực Điện Giám mà quan hệ với mọi người xem ra cũng tạm ổn. Dù sao cậu tiếp xúc cũng chỉ toàn tiểu nội thị cùng tầng, mâu thuẫn chẳng bao nhiêu, ngoài mặt coi như hòa khí. Huống hồ cậu chưa chuyển hẳn đến ở, ngày thường ít va chạm, thế nên càng bớt chuyện.

Đúng lúc ấy, tiểu nội thị vốn quét dọn bên ngoài Trữ Tú cung tên Vân Khuê đi tới, khẽ nói với Kinh Trập:

“Có người tìm ngươi.”

Kinh Trập khẽ ngẩn ra.

Bắc phòng thì thôi đi, chứ chỗ này... sao lại có người đến tìm hắn?

Mang theo mấy phần nghi ngờ, cậu bước ra ngoài. Cốc Sinh rảnh rỗi cũng đi theo. Quả nhiên, trong làn sương mờ sáng sớm ngoài con đường trong cung, có một tiểu thái giám đang đứng đó. Y phục khác với bọn họ, dường như là của thái giám tam đẳng.

Không có phẩm cấp như Kinh Trập thì phải gọi là “nội thị”; chỉ khi nào có phẩm cấp, mới thật sự được gọi là “thái giám”.

Lúc bấy giờ, mọi người chẳng phân biệt kỹ đều gọi lẫn lộn.

Kinh Trập trước tiên để ý đến bộ y phục, sau đó mới nhận ra dung mạo người ấy thì ra là Trường Thọ.

Trường Thọ chuyển đến Thừa Hoan cung, vốn dĩ cơm nước đãi ngộ phải tốt hơn Bắc phòng nhiều. Vậy mà không hiểu sao, nhìn y lại càng gầy gò, sắc mặt xanh xao trắng bệch.

Kinh Trập kinh ngạc: “Trường Thọ, ngươi bị bệnh à?”

Trường Thọ liếm đôi môi khô nứt, lắc đầu, rồi kéo Kinh Trập đi ra ngoài mấy bước. Cốc Sinh tinh ý, không bám theo nữa.

Kinh Trập cảm nhận rõ sức lực trên cánh tay mình, Trường Thọ bóp chặt đến mức như muốn nghiền nát xương hắn, đau đến mức hắn khẽ nhíu mày: “Trường Thọ, ngươi bóp đau quá...”

“Thu Dật chết rồi.”

Trường Thọ đột ngột thốt ra câu ấy.

Kinh Trập sững người.

Trường Thọ thần kinh căng thẳng, dán chặt mắt nhìn hắn, như muốn dò xét phản ứng. Y run rẩy, nghiến răng nói: “Ngươi biết, quả nhiên ngươi biết... Người đến Bắc phòng tìm ngươi hôm đó chính là nàng! Nàng chết rồi, ngươi có biết không, chính hôm nàng tìm ngươi, quay về thì chết rồi...”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc