Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 42

Trước Sau

break

Nàng trông đã bình tĩnh trở lại.

Trước khi rời đi, Thu Dật quay đầu, nói với Kinh Trập:

“Thực ra những lời ta từng nói trước đây vẫn còn được tính.” Thu Dật vô cùng thành khẩn: “Từ Tần nương nương là một chủ tử rất tốt, chưa bao giờ hà khắc với hạ nhân. Nếu ngươi bằng lòng, nương nương sẽ không để ý chuyện ngươi từng từ chối.”

Kinh Trập khẽ lắc đầu, mỉm cười thở dài: “Thu Dật tỷ tỷ, Thừa Hoan cung quả là nơi tốt, nhưng vào lúc nhạy cảm này, nương nương còn nhiều chuyện phải lo lắng, thực sự không tiện để nàng phải bận lòng vì ta.” Cậu thận trọng, không dứt lời quá tuyệt đối.

Thu Dật tìm cậu vừa tự nhiên, lại vừa có chút gượng gạo.

Thậm chí, cũng có thể xem là một lần thăm dò.

Nghe ra trong giọng nói của Kinh Trập có vài phần buông lỏng, Thu Dật mím môi cười khẽ, rồi rời đi.

Kinh Trập tiễn nàng ra ngoài, đến chỗ cửa hẹp, Thất Thuế và Bát Tề liếc nhìn nhưng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhường đường.

Sau khi Thu Dật đi, mọi người trong Bắc phòng đều tụ lại, ríu rít hỏi han về lý do nàng tới.

Kinh Trập lấy lời đã bàn sẵn với Thu Dật ra để trả lời: “Ta và nàng ấy vốn quen biết cũ. Gần đây Thừa Hoan cung liên tiếp gặp chuyện, nàng lo lắng nên mới đến tìm ta.” Sau đó, cậu cũng đem việc trong Thừa Hoan cung kể cho họ nghe.

So với mối quan hệ giữa Kinh Trập và Thu Dật, chuyện xảy ra trong Thừa Hoan cung còn khiến họ kinh ngạc hơn.

Đến cả Trường Thọ cũng không nắm rõ, chỉ lờ mờ biết Thừa Hoan cung đã thay người vài lần.

Vô Ưu cảm thán: “Tưởng Bắc phòng chúng ta gần đây đã đủ xui xẻo rồi, không ngờ Thừa Hoan cung còn thảm hơn.”

Trường Thọ bĩu môi, liếc nhìn Vô Ưu: “Dù sao thì xảy ra chuyện, cũng là trong Thừa Hoan cung.”

“Sao nào, ngươi tình nguyện qua Thừa Hoan cung để rước xui à?” Minh Vũ cười hí hửng nói: “Chứ ta thì không đâu.”

Mấy người cãi cọ ồn ào, suýt thì không nghe thấy Thất Thuế đang gọi người ở cửa hẹp.

Lần này, lại là có người đến tìm Kinh Trập.

Trong lòng cậu đã có dự đoán, bước ra ngoài quả nhiên thấy người đến là Trịnh Hồng.

Không lâu trước, cậu từng nhờ Trịnh Hồng đi làm một việc.

Trịnh Hồng kéo cậu ra ngoài cửa, nhíu chặt mày: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Trước đây ta khuyên ngươi rời đi, có thế nào ngươi cũng không chịu. Giờ thì lại muốn à?”

Kinh Trập đáp: “Ta vốn tưởng Bắc phòng là nơi yên ổn, cứ bình thản sống cả đời cũng chẳng sao. Nhưng giờ xem ra, trái lại toàn là rắc rối. Tự nhiên liền sinh ra chút chí tiến thủ.”

Dĩ nhiên, nguyên nhân nhiều hơn nữa, còn liên quan đến cả hệ thống.

Cái hệ thống trời đánh này đưa ra nhiệm vụ ép người ta phải tiến bộ.

Nghĩ tới đây, Trịnh Hồng cũng thấy có lý, bèn gật gù.

Gã cứ nói đi nói lại với Kinh Trập mấy lượt, hai người thì thầm to nhỏ một lúc lâu mới rời đi.

Liên tiếp hai lần có người tìm đến, chuyện này thật sự gây chú ý nhưng chẳng bao lâu, khi lại có người đến lần nữa, người trong Bắc phòng sớm chai lì rồi.

Hôm nay, giá trị của Kinh Trập đúng là không tồi.

Lần này, là Dung Cửu.

Vừa nghe thấy là Dung Cửu, Kinh Trập lập tức lấy đôi bao tay đã làm xong ra, hớn hở chạy ra ngoài.

Minh Vũ đứng ở cửa, thoáng chốc còn tưởng Kinh Trập mọc một cái đuôi lông vui sướng quẫy lia lịa.

Anh ta lắc đầu, thật chẳng thể nào hiểu nổi mắt thẩm mỹ của Kinh Trập.

Dung Cửu đẹp thật đấy nhưng quá lạnh lùng.

Đến mức rợn cả người.

Dung Cửu khiến người ta rợn người đứng ngay ngoài cửa, Thất Thuế và Bát Tề đứng cách xa, không dám lại gần.

Hai người còn đang thì thầm rằng người này quá lạnh lẽo, mỗi lần thấy hắn đến đều cảm giác như mình sắp giảm thọ. Thấy Kinh Trập bước ra, họ mới nín bặt.

Kinh Trập lần thứ ba bước qua bậc cửa, chủ động kéo tay áo Dung Cửu đi ra ngoài. Nhàn nhạt mùi máu tanh theo động tác thoáng hiện, thoáng mất.

Chỉ là Kinh Trập quá mừng rỡ, không nhận ra:

“Dạo này bận rộn như thế, sao huynh có thời gian đến đây?”

Dung Cửu thản nhiên đáp:

“Sao biết ta bận?”

“ "Tú nữ nhập cung khiến cả hoàng đình đều rục rịch cả lên, lẽ nào không bận sao?”

Nếu không phải có đợt tú nữ nhập cung thì Kinh Trập cũng chẳng có được cơ hội thích hợp đến vậy.

Khi tú nữ nhập cung, tất nhiên trong cung phái người hầu hạ, các nàng ấy vốn không thể tự mang người vào. Nhưng thường thì việc này đều do nội giám ty xử lý, sắp xếp rất ổn thỏa.

Nhưng lần này, thái hậu ôm trọn mọi việc vào tay, toàn bộ đều do bà ta nắm, nhất là những người được điều tới, đều bắt buộc phải là người trong nội đình.

Hoàng cung rộng lớn, ngoài những người ở trong cung, còn có cả nội thành bao quanh hoàng đình, không phải cung nhân nào cũng được bước vào trong đó.

Mệnh lệnh này của thái hậu vừa ban ra, để nghênh đón đợt tú nữ mới nên một số chỗ liền trống ra. Trịnh Hồng có đường đi lối về lanh lợi nhất, Kinh Trập muốn nhờ gã giúp cũng tốn không ít công sức.

Nếu muốn tới gần Trữ Tú cung, cậu không thể vô cớ đi tới đó được.

Nhưng cũng không thể quá mức lộ liễu.

Quả thật Kinh Trập đã tốn không ít tâm tư mới nghĩ ra được cách thích hợp.

“Thế nào, ngươi còn muốn nắm chặt lễ vật của ta đến bao giờ?” Dung Cửu nhướng mày nhìn Kinh Trập, “Không nỡ buông sao?”

Kinh Trập ngẩn người một thoáng, rồi mới đưa đôi bao tay được gói lại cho Dung Cửu:

“ Không dám đây là một trong những món tiền mua mạng của ta mà.” Cậu cười ranh mãnh: “Nếu thiếu thì nửa đêm sợ sẽ gặp quỷ đòi nợ mất.”

Mà quỷ đáng sợ vô cùng.

Dung Cửu giơ tay, nhận lấy món lễ vật kia.

Một màu đỏ tươi quá mức chói mắt, lập tức xé toạc bầu không khí yên lặng lúc này.

Kinh Trập nhìn vết máu trên tay đối phương, sững người: “Huynh bị thương sao?”

Cậu đã quen với việc đôi khi trên người Dung Cửu mang theo mùi máu nhưng chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy một dáng vẻ nhuốm máu trực diện thế này.

Dung Cửu cúi đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên lắc đầu:

“Không phải máu của ta.”

Hắn một tay nắm chặt gói nhỏ, tay kia hờ hững lướt qua vành tai Kinh Trập, để lại một vệt đỏ lạnh băng. Cái lạnh thấu xương ấy chạm vào như ung nhọt ăn vào xương, phun ra độc tín ác ý.

“Trên đường tới đây, ta phát hiện thuộc hạ làm việc không nên thân, không làm gọn gàng liền thuận tay xử lý xong.”

Trong lời nói nhẹ bẫng, lại ngập tràn máu tanh ẩm ướt.

Nắng chiếu xuống làn da trắng tái của hắn, thế nhưng chẳng có chút ấm áp nào. Trên gương mặt luôn lãnh đạm của Dung Cửu có một nụ cười sống động, tươi mới.

Hắn đang cười.

Như pho tượng đá được chạm khắc tinh xảo, bỗng chốc sống động hẳn lên.

Trong một khoảnh khắc, trong lòng Kinh Trập thoáng hiện lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Hình như ở đâu đó, vào lúc nào đó, cậu từng thấy qua...

Loại biến đổi cổ quái, dị thường ấy...

Cả khung cảnh phủ lên một tầng âm u điên loạn khiến Kinh Trập bất giác rùng mình một cái... Là mộng... hay là... ký ức vỡ vụn trong bóng đêm? Nhớ không rõ mà lại bùng cháy mãnh liệt khiến lòng bàn tay nhói buốt.

Dung Cửu cúi người, nhìn chằm chằm Kinh Trập đang sững sờ, tựa như đang dụ dỗ một con thú non.

“Kinh Trập, ngươi nói xem, ta làm vậy có đúng không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc