Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 41

Trước Sau

break

“Cốc cốc cốc.”

Sáng sớm, cửa Bắc phòng đã bị gõ vang. Bát Tề ngáp dài, dụi mắt còn chưa nhìn rõ người tới: “Ai đó!”

“Ta là người của Thừa Hoan cung, có việc muốn tìm Kinh Trập.”

Ngoài cửa, người đứng đó là một cung nữ xinh xắn, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, tóc tai hơi rối loạn, làm Bát Tề giật mình, suýt nữa tưởng là nữ quỷ.

Đến khi xác định rõ thân phận, thái độ của Bát Tề mới nhiệt tình hơn hẳn, vội vàng mời người vào.

Kinh Trập cũng vừa mới dậy, đang súc miệng, nghe thấy động tĩnh trong mắt lộ ra vài phần mơ hồ.

Nghe nói là Thu Dật thì cơn buồn ngủ của Kinh Trập lập tức biến mất sạch.

Những ngày này là lúc tuyển tú nữ nhập cung, ánh mắt toàn bộ hậu cung đều bị việc này hấp dẫn, bất kể phân vị lớn nhỏ, ngay cả Thừa Hoan cung vốn hay xảy ra chuyện, cũng không ngoại lệ.

Sao Từ Tần lại sai đại cung nữ đến tìm cậu vào lúc này?

Trong lòng Kinh Trập cảm thấy có gì đó không ổn, khi nhìn thấy Thu Dật, cậu càng thêm chắc chắn lần này nàng ta tìm đến không phải vì chuyện của Thừa Hoan cung.

Mà vì chính bản thân nàng.

Sắc mặt Thu Dật tái nhợt, trông vô cùng nhếch nhác. Sau khi bước vào phòng, Kinh Trập liền đuổi những người khác ra ngoài, nhường cho nàng chiếc ghế duy nhất, còn mình thì không tự nhiên đứng lùi về phía xa.

“Thu Dật tỷ tỷ, đây là...”

Thu Dật ngẩng đầu, đôi mắt vô thần trong khoảnh khắc nhìn thấy Kinh Trập lại bùng lên tia sáng. Nàng bất chợt đứng bật dậy, lao tới trước mặt cậu rồi nắm chặt tay áo, tha thiết cầu khẩn:

“Kinh Trập, cứu ta, cứu ta với, ta sắp chết rồi, chỉ có ngươi có thể cứu ta thôi... hu hu...cứu ta, ta van ngươi cứu ta...”

Vừa nói, Thu Dật vừa bật khóc.

Sự sụp đổ đột ngột này không chỉ làm Kinh Trập hoảng sợ, mà còn khiến cả bên ngoài nghe thấy động tĩnh bởi cậu chưa đóng cửa.

Hà Diệp thò đầu lại gần, vừa định bước vào thì bị Minh Vũ chặn lại.

Bình thường Minh Vũ luôn nở nụ cười hiền hòa nhưng lúc này thái độ kiên quyết hiếm thấy, nhanh tay đóng sập cửa lại, rồi quay lưng dựa vào cửa nhìn Hà Diệp.

“Ta đoán, bọn họ cần một khoảng không gian riêng để nói chuyện.”

Chạm phải ánh mắt sắc bén của Minh Vũ, nụ cười trên mặt Hà Diệp thoáng cứng lại, nhưng nàng lập tức gật đầu tự nhiên, cười đáp: “Đúng vậy, Minh Vũ nói không sai.”

Có Minh Vũ canh giữ, tự nhiên chẳng ai dám nghe lén.

Trong phòng, Kinh Trập phải mất một hồi lâu mới khiến Thu Dật bình tĩnh lại. Cậu đưa khăn tay cho nàng:

“Tỷ... lau đi.”

Thu Dật cúi đầu, nhận lấy khăn.

Kinh Trập hỏi: “Vừa rồi tỷ nói ta cứu tỷ... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn và Thu Dật vốn chẳng quen thân, nhưng luôn có cảm giác nàng không phải người dễ dàng sụp đổ đến thế.

Thu Dật lộ vẻ mệt mỏi, uể oải, dùng khăn che mặt. Một lúc lâu sau, nàng mới kể lại những chuyện đã xảy ra gần đây trong Thừa Hoan cung.

Khi nghe nói trong Thừa Hoan cung đã chết bốn người, Kinh Trập quả thực kinh hãi. Lần trước cậu tới đó, tuy  cảm thấy người hơi ít nhưng hoàn toàn không nhận ra điều bất thường.

Tin tức ở Bắc phòng vốn không linh thông đến chuyện lớn như vậy mà cũng chẳng nắm rõ.

Thu Dật mím môi, ngẩng đầu nhìn Kinh Trập, bên má vẫn còn vương dấu lệ.

“Những cung nhân đã chết kia đều là những người vào ngày hôm đó cùng ta gặp ngươi.”

Tim Kinh Trập hẫng đi một nhịp.

Hệ thống lập tức khẩn cấp làm rõ:

[Buff do hệ thống ban ra tuyệt đối không có loại tác dụng kém cỏi thế này.]

Thu Dật vẫn nói tiếp: “Ta biết...ta biết có lẽ chỉ là trùng hợp, cũng có thể là ta nghĩ nhiều... nhưng bọn họ lần lượt từng người chết đi, ai cũng đều gọi là vô tình... Ngươi thấy có khả năng không?” Thu Dật nắm chặt tóc mình, tâm trạng cực kỳ hoảng loạn: “Người kế tiếp chắc chắn sẽ là ta... nhất định là ta.”

Thu Dật là người rất cẩn thận.

Những việc đã làm, những thứ từng động vào, nàng tuyệt đối không bao giờ quên.

Thế nhưng từ hôm kia, nàng luôn có một cảm giác vô cùng khó chịu, như thể có thứ gì đó bị mình bỏ sót, treo lơ lửng, đè nặng trong lòng.

Nàng rất khó chịu khổ sở.

Làm gì cũng không thuận, làm rơi vỡ đồ, đi đường thì ngã, ăn cơm lại bị nghẹn...

Từng việc, từng việc khiến Thu Dật sợ hãi, càng ngày càng trở nên thần hồn nát thần tính mà kiểm tra hết thảy mọi thứ quanh mình. Cái dự cảm quái dị ấy sắp khiến nàng phát điên.

Nhưng nàng càng căng thẳng, trong lòng lại càng xuất hiện một suy đoán kỳ lạ.

Nàng sắp chết rồi.

Nghe xong, Kinh Trập im lặng một lúc, mới mở miệng: “Vừa rồi tỷ nói, những người kia không phải chết vì tai nạn... vậy còn Từ Tần nương nương thì nghĩ thế nào?”

"Từ Tần nương nương cũng rất sợ hãi, liên tục cầu thần khấn Phật. Nhưng sau khi thái hậu phái người đến, nương nương ban đêm mới ngủ yên ổn hơn nhiều.”

Kinh Trập khẽ nhíu mày. Thái hậu phái người đến, Từ Tần mới yên lòng? Những cái chết nối tiếp nhau, liệu có thực sự vô tình? Không, đến cả cậu cũng đoán ra được e là có người ra tay, huống chi là Từ Tần.

Sau khi xảy ra chuyện, Từ tần đi tìm thái hậu... thái hậu lại phái người tới... nàng mới an ổn.

Thái hậu phái người đến, chẳng khác nào ngầm nói với Từ Tần rằng sẽ che chở cho nàng? Nếu không thì, giữa lúc "vô tình" liên tiếp, cái chết bao phủ như bóng ma, làm sao nàng có thể yên tâm ngủ yên giấc?

Vậy thì Từ tần là người của thái hậu?

Nghĩ đến đây, lòng Kinh Trập chợt lạnh đi.

Hành động của Từ tần, mối quan hệ giữa nàng và thái hậu thêm vào đó là lời của Diêu tài nhân trước khi chết, tất cả không nghi ngờ gì đều khiến Kinh Trập cảm thấy áp lực và bị đe dọa.

“Ta không biết vì sao tỷ lại nghĩ chuyện này có liên quan đến ta.” Kinh Trập cau mày: “Chuyện của Thừa Hoan cung, ta quả thực bất lực.”

Đây không phải vấn đề cậu có muốn hay không, mà cậu không làm được.

Bất kể là vô tình hay có người đứng sau, chuyện này xảy ra trong Thừa Hoan cung, còn cậu thì ở tận Bắc phòng có thể làm gì được?

Cậu chẳng thể nào bảo vệ Thu Dật từng khắc từng giây, cũng giống như khi nhận nhiệm vụ của Diêu tài nhân ngày trước...

Những gì không làm được, cậu sẽ không hứa.

Thu Dật bỗng chốc rã rời, ngồi thẫn thờ trên ghế.

Kỳ thực nàng cũng hiểu, tất cả chỉ là sự vùng vẫy của con kiến hôi. Chuyện này có liên quan tới Kinh Trập hay không còn chưa chắc.

Nếu thật sự có người nhằm vào Thừa Hoan cung, ra tay với những cung nhân này, lại còn... không để lại dấu vết, đến cả Từ Tần cũng không điều tra ra, thì nàng có thể làm gì được chứ?

Kinh Trập hỏi: “Sao tỷ không đem tình cảnh của mình nói cho Từ Tần nương nương?”

Thu Dật ngẩng đầu nhìn cậu.

Kinh Trập tiếp lời: “Nếu là vô tình thì chẳng ai đoán trước được kết quả. Nhưng nếu là có người gây nên, nghĩ cho cùng thì trong lòng Từ Tần nương nương chắc cũng muốn bắt được kẻ đó. Nếu tỷ đem suy đoán của mình nói ra, có lẽ nương nương sẽ nhân cơ hội mà lần ra, đồng thời sắp xếp thêm người bảo vệ tỷ.”

Nếu thực sự có người muốn giết thì người trông chừng càng nhiều, kẻ trong bóng tối càng khó ra tay.

Thu Dật dùng khăn lau kỹ gương mặt, rồi chỉnh lại mái tóc rối, quay sang mỉm cười với Kinh Trập:

“Đa tạ, Kinh Trập.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc