Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 40

Trước Sau

break

Cung đình vốn tĩnh như nước chết, nay sôi sục cả lên.

Tuy Cảnh Nguyên Đế phiền chán thái hậu nhưng Ninh Hoành Nho khi nói vẫn hết sức cẩn trọng, sợ rằng lỡ như sau này vị hoàng hậu ấy được bệ hạ sủng ái, thì ông sẽ thành kẻ khó xử.

“Thái hậu muốn cưới thì cứ để bà ta cưới.” Cảnh Nguyên Đế thản nhiên nói: “Còn chuyện trầm hương xử lý đến đâu rồi?”

Ninh Hoành Nho khom người đáp khẽ: “Mẻ trầm hương đó đã chuẩn bị xong, chỉ đợi gió đông.”

Cảnh Nguyên Đế gật đầu, trong điện lại trở về yên tĩnh.

Hắn ưa thích thanh tĩnh nên kẻ hầu trong Càn Minh Cung đều khắc ghi điều ấy, ngay cả bước chân hay tiếng thở cũng vô cùng nhẹ, sợ quấy nhiễu hắn.

Nửa canh giờ sau, Cảnh Nguyên Đế xử lý xong chính vụ trong tay, tùy ý ném bút vào nghiên rồi cầm lấy hai thỏi bạc kia, thưởng thức trong lòng bàn tay.

Bởi vụ tru sát triều thần mà Cảnh Nguyên Đế bị chê bai trong mắt văn võ bá quan.

Thế nhưng vị hoàng đế này tuy tàn khốc song ngày ngày vẫn xử lý chính vụ, quốc gia dưới sự cai trị của hắn cũng xem như yên ổn, không có thiên tai nhân họa.

Mỗi ngày hắn đều dành thời gian cho việc triều chính, sau đó thì chưa chắc ở lại Càn Minh Cung. Thỉnh thoảng hắn sẽ đột ngột xuất hiện tại cung điện nào đó của phi tần. Nếu may mắn, phi tần ấy sẽ một bước trở thành người được sủng ái, hiển quý vô cùng.

Có điều vì chuyện năm ngoái của Lưu tài nhân mà toàn bộ hoàng cung lại thêm phần trầm lặng, ai cũng sợ mình thành Lưu tài nhân kế tiếp.

Phú quý ngập trời kia, quả thực chẳng dám gánh.

Ngoại trừ mấy phi tần có địa vị cao còn lại mỹ nhân, tài nhân đều không dám làm bậy thành thật yên phận.

Nhờ vậy, Càn Minh Cung cũng yên tĩnh hơn mấy phần.

Ninh Hoành Nho nhìn chằm chằm hai thỏi bạc trong tay Cảnh Nguyên Đế, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Bệ hạ, hai thỏi bạc này có gì không ổn chăng?”

Ông nhìn lâu đến thế mà chẳng phát hiện ra chỗ đặc biệt nào.

“Không có gì không ổn.” Cảnh Nguyên Đế thản nhiên: “Trẫm kiếm được đấy.”

Nghe kỹ có chút hứng thú.

Bệ hạ kiếm được?

Dưới gầm trời này, còn ai dám buôn bán với hoàng đế?

Ninh Hoành Nho nghĩ nhiều thế nào cũng không dám hỏi.

Cái gì có thể hỏi, cái gì không thể hỏi, ông biết rõ ràng.

Thạch Lệ Quân kịp thời lên tiếng: “Trước đây, Từ tần từng đến Thọ Khang Cung, xin Thái hậu mang về vài cung nhân. Nói là để trông cửa, làm vài việc vặt.”

Trước đó, Cảnh Nguyên Đế từng dặn dò theo dõi Thừa Hoan Cung, Thạch Lệ Quân đương nhiên không dám sơ suất.

Từ tần và Diêu tài nhân có chút tình thân, đó là sự thật. Nhưng Từ tần là người của Thái hậu cũng là sự thật.

Trong cung, quan hệ vốn rối ren phức tạp, chưa bao giờ nhìn vào huyết thống mà còn phải xét lợi ích, xét đến chỗ dựa.

Cảnh Nguyên Đế tựa vào lưng ghế.

Mấy chuỗi ngọc đen to bằng con ngươi mắt bị ném tùy ý lên án thư, cũng có vài sợi tơ chỉ rối rắm chồng chất cùng nhau.

So với những đôi mắt cung nhân trước kia thì chẳng khác biệt bao nhiêu khiến Cảnh Nguyên Đế có chút thất vọng.

Suốt mấy tháng theo dõi, vẫn không phát hiện ra vấn đề gì từ người của Thừa Hoan cung.

Vậy thì vấn đề không nằm ở mấy người này.

Ngón tay tái nhợt của Cảnh Nguyên Đế cầm chặt “tiền mua mạng”, từng thỏi bạc được hắn tung lên hết lần này đến lần khác, hai thỏi bạc trong tay như trò xiếc vậy, không hề rơi xuống đất.

Một khi đã nhận rồi thì cái mạng mỏng manh như cánh ve của Kinh Trập, cũng bị nắm gọn trong lòng bàn tay.

“Xử lý sạch sẽ hết đi.”

Lời nói rơi xuống nhẹ hẫng nhưng lại là mệnh lệnh lạnh lẽo.

Thạch Lệ Quân cung kính khom người: “Vâng.”

Bệ hạ quá mức tùy hứng, người của Càn Minh cung làm việc xưa nay chẳng dám rước họa vào thân.

Cho dù là Ninh Hoành Nho hay Thạch Lệ Quân đã leo đến địa vị hôm nay, cũng chẳng thể bảo đảm bình yên vô sự.

Nhưng ... Mấy tháng gần đây, bệ hạ lại có phần thu liễm hơn.

Như thể có chuyện thú vị gì đó, trói chặt tâm trí hắn.

Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân kín đáo trao nhau ánh mắt, trong lòng âm thầm khấn cầu.

Mong rằng sự hứng thú của Cảnh Nguyên Đế kéo dài lâu thêm một chút.

Càn Minh cung đã mấy tháng rồi không còn mấy người chết nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc