Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 39

Trước Sau

break

Đến tháng Ba, bên ngoài hoàng thành vốn luôn uy nghiêm tụ tập không ít người.

Rất nhiều tú nữ nhập kinh chờ đợi ở trước cửa cung, họ được dẫn đi kiểm tra thân thể. Hễ ai có khuyết điểm về hình thể hay dung mạo đều sẽ bị loại ngay ở vòng này.

Đến trưa, liền lục tục có tú nữ được đưa vào Trữ Tú Cung.

Hậu cung vốn yên tĩnh, nay náo nhiệt hẳn lên.

Tuyển tú là chuyện trọng đại hiếm có, cung nhân bận rộn đến mức chân không ngừng bước. Bên ngoài rộn ràng, tuy chẳng liên quan gì đến Bắc phòng nhưng có không khí mới mẻ rót vào vào trong cung khiến con người cũng thêm vài phần sinh động.

Thân thể của Minh ma ma cuối cùng cũng khá hơn, không còn giam mình cả ngày ở trong phòng. Theo lời Hạm Đạm, tinh thần bà ta phấn chấn hơn nhiều, ít mắng chửi người hơn trước.

Mấy ngày trước, Trần Minh Đức cũng nhận được tin.

Nói rằng Hà Diệp chính là Hà Diệp trước kia đã được ngỗ tác khám nghiệm thi thể, không có dấu vết bị cưỡng bức. Hành vi uống độc dược khi ấy, chắc là do nàng ta tự nguyện.

Bất kể là bị ép hay tự nguyện thì thuốc độc cũng do nàng ta tự uống.

Trước khi chết, Hà Diệp từng vài lần đến Vĩnh Ninh Cung, có tiếp xúc với cung nhân Gia Văn nơi đó.

Gia Văn cũng thừa nhận, hai người là bằng hữu mà Hà Diệp có tâm trạng không vui nên có đến trò chuyện đôi ba lần, ngoài ra không có gì khác.

Thị vệ đã lục soát phòng ốc của Gia Văn, cũng không tìm thấy dấu vết của độc dược.

Việc đến đây liền rơi vào ngõ cụt.

Trần Minh Đức đối với kết quả này cũng không thấy bất ngờ còn Minh ma ma thì càng chẳng có phản ứng.

Nhưng trong lòng cung nhân Bắc phòng đều có suy đoán riêng của mình.

Các cung nữ hầu hạ Minh ma ma tuy vẫn chu toàn nhưng không ai dám tiến lại quá gần nữa.

Ai cũng không muốn mình trở thành Hà Diệp kế tiếp.

Sau khi có Hà Diệp mới đến, vì nàng ta quá lanh lợi, gánh vác nhiều việc, những cung nữ khác chẳng biết có phải vì cảnh giác hay không mà cũng trở nên năng nổ tranh nhau làm việc.

Cuối cùng, Kinh Trập khi ra ngoài lĩnh cơm, đã không còn đi một mình.

Gần đây là Hạm Đạm cùng đi với cậu.

Lẽ ra đó là chuyện tốt.

Nhưng Kinh Trập đã quen với việc một mình, nhất là khi đi riêng, nếu gặp được Dung Cửu, muốn trò chuyện cũng tiện hơn; nhiều người lại hóa ra vướng víu.

Từ sau lần gặp trước, Dung Cửu chưa từng xuất hiện nữa. Chắc là do kỳ tuyển tú nên thị vệ đều bị điều đi cả.

Dù sao đồ cần chuẩn bị thì Kinh Trập cũng đã làm xong cũng không vội.

“Kinh Trập” trên đường về, Hạm Đạm vốn im lặng bỗng cất lời: “Ngươi có cảm thấy...

Nàng khựng lại một chút: "Hà Diệp có gì đó rất lạ không?”

“Hà Diệp mới đến?”

Hạm Đạm khẽ gật đầu.

Kinh Trập cau mày. Cậu vốn không thích bàn tán nhưng thấy Hạm Đạm đã hỏi, đành mơ hồ đáp một câu:

“Tránh xa ra là được.”

Vị Hà Diệp mới này quả thực rất tích cực dễ khiến người khác ưa thích.

Nhưng quá mức lấy lòng thậm chí có phần quá đà.

Tủ của Kinh Trập luôn khóa mà đồ của cậu cũng không cho ai động vào, luôn tự mình thu dọn.

Thế mà từ khi Hà Diệp đến, cậu đã từ chối không dưới ba lần việc nàng ta muốn giúp.

Quá mức sốt sắng lại hóa ra bất thường.

Hạm Đạm trầm mặc chốc lát: “Sang năm, ta sẽ cố gắng vượt qua khảo hạch, rời khỏi Bắc phòng.” Nàng liếc nhìn Kinh Trập, hạ thấp giọng xuống: “Thời gian của ngươi cũng chẳng còn nhiều nên chuẩn bị sớm đi.”

Bắc phòng đã ngay trước mắt, Hạm Đạm nói xong, liền nhanh bước vào cửa hẹp, để Kinh Trập lại phía sau.

Khảo hạch sao.

Kinh Trập đã hai mươi tuổi.

Năm nay, quả thực là năm cuối cùng của cậu. Nếu không theo lối thường mà được thăng cấp thì ngoài cơ duyên to lớn, danh vọng đời này cậu đành dừng lại. Cả đời chỉ ở mức thái giám hạng xoàng, không được coi trọng.

Cậu vốn chẳng bận tâm.

Cả đời ở Bắc phòng cũng tốt, sống sao chẳng là sống?

Nhưng từ khi cậu gặp phải hệ thống lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, Bắc phòng chẳng còn là nơi an toàn nữa, mà trái lại trở thành cái đích cho mọi lời chỉ trích. Hơn nữa, tương lai mà hệ thống nói đến cũng có phần đáng sợ, nếu không phấn đấu, chỉ e chưa mấy năm nữa sẽ phải chịu khổ cảnh ngoại địch xâm lăng.

Rời đi, chưa chắc là chuyện xấu.

Nhưng muốn đi nào có dễ.

Hiện giờ Bắc phòng nhiều người chỉ sợ ai ai cũng muốn ra.

Chỉ là... có đi được hay không?

Từ sau khi lấy được túi kim chỉ của Diêu tài nhân cho đến nay Kinh Trập vẫn chưa dám đi Trữ Tú Cung. Một phần là vì cậu nghi ngờ, có người đang ngấm ngầm theo dõi nhất cử nhất động của Bắc phòng.

Nếu cậu đến Trữ Tú Cung, chẳng khác nào tự đưa manh mối cùng cái đầu của mình lên bàn cho người ta lấy!

Chuyện này, cần phải chậm rãi tính toán, chậm rãi tính toán.

...

So với cảnh náo nhiệt nơi hậu cung, Càn Minh Cung lại nghiêm túc tĩnh lặng.

Ninh Hoành Nho vừa trở về từ Thọ Khang Cung, đã lập tức nhìn thấy trên án thư rộng lớn có đặt hai thỏi bạc.

Hai mươi lượng. Bạc do trong cung đúc.

Kích cỡ, hình dạng này, ông ta không thể nhận nhầm.

Hai thỏi bạc này đã thành “bạn quen” từ lâu.

Chẳng rõ từ khi nào, vì sao, lại xuất hiện trên long án.

Ninh Hoành Nho nhìn nữ quan Thạch Lệ Quân rồi mới khom người hành lễ.

“Bệ hạ, đây là danh sách do thái hậu lập gồm những tú nữ sẽ vào cung dự tuyển lần này.”

“Vứt đi.”

Cảnh Nguyên Đế nói rất tùy ý. Ninh Hoành Nho cũng dứt khoát, lời vua vừa dứt thì ông liền xé nát tập danh sách dày trong tay rồi sai cung nhân quét sạch sẽ.

Sau đó cười híp mắt chắp tay: “Bệ hạ, danh sách này không xem cũng được. Nhưng thái hậu nương nương lần này đã quyết ý muốn chọn cho bệ hạ một vị hoàng hậu.”

Tú nữ đã nhập cung, thái hậu cũng một phen gây sức ép khiến người ta xiêm áo yến hội. Cho dù Cảnh Nguyên Đế không lộ diện song vẫn rất huyên náo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc