Sắc mặt bà trắng bệch, thực ra là nhờ bôi dày một lớp chì phấn để ngụy trang.
Hách Liên Đoan thấp giọng nói: “Rồi sẽ có một ngày, nhi thần nhất định khiến mẫu hậu, không còn chịu những nhục nhã thế này.”
Thái hậu an ủi, vỗ nhẹ bàn tay hắn ta cho ngồi xuống nói chuyện.
“Gần đây mọi việc có thuận lợi không?”
Hách Liên Đoan gật đầu: “Hạ Liêu tuy đã chết, nhưng Trần Tuyên Minh nắm giữ bản đồ mà gã để lại, không bị vạ lây bởi tội tru di. Nay, quặng sắt chẳng còn lo thiếu nữa.”
“Hay lắm!” Thái hậu được an ủi: “Chuyện ai gia bảo con tra đã có manh mối gì chưa?”
Hách Liên Đoan đáp: “ Diêu gia đã suy tàn, cả gia tộc quay về cố hương. Con đã phái người đi dò xét, hiện trong nhà chỉ còn mấy chi thứ còn dòng chính thì đã tuyệt. Còn về bên Từ Thánh thái hậu, lão viện trưởng Thẩm vẫn luôn dạy học tại thư viện Càn Nguyên, chưa từng rời khỏi Tầm Châu. Bên cạnh ông ta có người canh chừng, chắc do bệ hạ phái đến.”
Từ Thánh thái hậu xuất thân từ Thẩm thị, vốn là thế gia thư hương.
Đời này của Thẩm gia do Tả Đô Ngự sử Thẩm Tử Khôn đứng đầu, ông là huynh trưởng của Từ Thánh thái hậu.
Phụ thân của Từ Thánh thái hậu và Thẩm Tử Khôn chính là lão viện trưởng Thẩm. Cả đời ông chỉ chăm lo dạy học, chưa từng bước chân vào quan trường.
Thái hậu khẽ thở dài, mắt cụp xuống.
Hách Liên Đoan nhìn mẫu thân, không kìm được mà hỏi: “Mẫu hậu, sao người lại để tâm đến Diêu tài nhân như vậy? Có phải chuyện này liên quan đến Từ Thánh thái hậu năm xưa không?”
Hách Liên Đoan mơ hồ biết được, giữa phụ hoàng và Từ Thánh thái hậu từng có hiềm khích, thậm chí cái chết của Từ Thánh thái hậu cũng có dính dáng đến tiên đế. Nhưng thái hậu lại để tâm đến Diêu tài nhân như thế, lẽ nào là vì...
Thái hậu liếc nhìn Hách Liên Đoan, giọng bình thản: “Chắc con đã đoán ra rồi.”
Hách Liên Đoan ngập ngừng: “Năm đó cái chết của Từ Thánh thái hậu, mẫu hậu cũng từng nhúng tay vào?”
“Đúng vậy.”
Từ Thánh thái hậu và tiên đế vốn là thanh mai trúc mã, thuở thiếu niên đã đem lòng mến mộ thành đôi. Khi ấy, ai ai cũng khen bọn họ là lang tài nữ mạo, trời sinh một cặp.
Tiên đế thuở ấy cũng từng thề non hẹn biển, hứa sẽ cùng Từ Thánh thái hậu một đời một kiếp.
Nhưng tình cảm nồng nàn rồi cũng nhạt dần, đến khi lụi tàn thì chỉ còn lại vết thương loang lổ.
Từ Thánh thái hậu mãi chẳng thể sinh con, trong khi tiên đế đã lên ngôi nhiều năm, dưới sự thúc giục của triều thần, ông bắt đầu tuyển tú, cung phi từng đợt nối tiếp mà vào cung.
Mà những bông hoa tươi trẻ ấy cũng lần lượt sinh hạ hoàng tử công chúa.
Tiên đế ngày càng ít đặt chân đến tẩm cung của Từ Thánh thái hậu, mê luyến những nhan sắc mới lạ. Đương nhiên, vì trong lòng còn áy náy, ông vẫn hết mực tôn kính hoàng hậu, bất cứ ai dám ỷ sủng mà khinh nhờn hoàng hậu thì đều lập tức bị biếm vào lãnh cung.
Từ Thánh thái hậu với sự đào hoa của tiên đế vốn chẳng hề có phản ứng gì, cho đến khi bà mang thai.
Giọng thái hậu trầm xuống, xen chút quái dị:
“Tiên đế mừng rỡ vô cùng, bởi vì ông phát hiện, dẫu có mê muội bao nhiêu phi tần, cũng chẳng ai có thể sánh được với hoàng hậu của ông. Tử Đồng khác biệt. Hoàng hậu cuối cùng cũng có thai, tiên đế không còn bước chân đến hậu cung khác, chỉ ở cạnh nàng cho đến khi nàng hạ sinh cửu hoàng tử.”
Người ấy chính là Hách Liên Dung.
Tiên đế vui mừng khôn xiết, bởi hoàng hậu sinh ra là nam nhi. Đây là chuyện đại hỉ, hậu cung treo đèn kết hoa suốt nhiều ngày, thậm chí triều đình còn đại xá thiên hạ, cầu phúc cho hoàng tử.
Nhưng niềm vui lớn ấy lại chấm dứt ở Từ Thánh thái hậu.
“Bà ấy điên rồi.” Thái hậu cười nhạt: “Bà ta không hề vui mừng vì tiên đế quay lại bên mình, trái lại còn căm ghét đứa con máu mủ của tiên đế. Vào ngày đầy tháng, bà suýt nữa đã dìm chết Hách Liên Dung.”
Lông mày Thụy vương nhíu chặt, những chuyện cũ này, hắn ta chưa từng nghe qua.
Đời trước, hắn ta bận rộn tranh đấu cùng Hách Liên Dung, về sau Hách Liên Dung dùng thủ đoạn tàn độc, một mồi lửa đã đốt sạch mọi thứ. Hắn ta may mắn có cơ hội sống lại mới chợt nhận ra mình quá kiêu ngạo, đã coi thường sự trợ lực từ nhà mẹ đẻ.
Khi hắn lần theo dấu vết của kiếp trước mà thu phục nhân tài, Thụy Vương cũng thường xuyên đến thăm thái hậu, duy trì tình cảm mẫu tử vốn dĩ rất tốt đẹp.
“Vậy thì, phụ hoàng thật sự rất thích Từ Thánh thái hậu. Nhưng tại sao...” Thụy vương nhíu mày. Lẽ nào tin tức kiếp trước hắn biết có sai sót, cái chết của Từ Thánh thái hậu không phải do phụ hoàng mà chính do mẫu hậu ra tay?
“Cái chết của Từ Thánh thái hậu, vừa là do tiên đế, cũng là do ai gia.” Thái hậu thu lại nụ cười, nhàn nhạt cất lời.
Cơn điên của Từ Thánh thái hậu không chỉ bộc phát trong nhất thời.
Khi ấy, cả hoàng cung đều phải trông chừng bà, chỉ cần để bà tiếp xúc với Hách Liên Dung, bà có thể nghĩ ra cả trăm cách để giết hắn. Còn nếu tiên đế xuất hiện, Từ Thánh thái hậu liền tự hại bản thân.
Lâu dần, tẩm cung của bà chẳng khác gì lãnh cung.
Nhưng tiên đế lại hối hận.
Ông tự biết mình phụ bạc Từ Thánh thái hậu quá nhiều, cũng hiểu rõ bà vốn kiêu ngạo thanh cao, không nỡ nhìn bà sống trong đau khổ triền miên nên lệnh cho thái y kê thuốc.
Từng chút, từng chút một đút cho Từ Thánh thái hậu uống.
Năm tháng dần qua, dưới tác dụng của thuốc, Từ Thánh thái hậu thường xuyên mê man. Vào lúc đó Diêu tài nhân được điều tới hầu hạ bên cạnh bà.
Tiên đế hy vọng rằng khi Từ Thánh thái hậu tỉnh lại, thấy được người nhà sẽ vui vẻ hơn. Ông cũng không muốn một người kiêu ngạo như bà, cuối cùng phải rơi vào kết cục thảm thương.
Ông chỉ mong Từ Thánh thái hậu có thể chết đi khi vẫn còn giữ được chút thể diện.
Vì thế, tiên đế phong tỏa toàn bộ chuyện Từ Thánh thái hậu phát điên, không cho ai biết.
Nhưng thái hậu thì không thể chờ đợi lâu đến thế.
Theo dự tính của tiên đế, Từ Thánh thái hậu phải mất bảy tám năm mới có thể thực sự chết đi. Thế nhưng trong khoảng thời gian đó, ngoại trừ Hách Liên Dung, hậu cung gần như không ai có thai, vì hoàng đế chẳng buồn bước vào cung phi khác.
Bà làm sao có thể đợi được đến lúc ấy!
“Nếu không trừ bỏ Từ Thánh thái hậu thì cũng sẽ chẳng có con.” Thái hậu lạnh lùng nói: “Ai gia làm sao có thể ngồi được đến vị trí hôm nay!”
Hách Liên Đoan trầm giọng: “Vậy ra nguyên nhân mẫu hậu truy xét Diêu tài nhân, chính là vì trong tay bà ta... nắm giữ chứng cứ cái chết của Từ Thánh thái hậu?”
“Sau khi Từ Thánh thái hậu chết, Diêu tài nhân bị tiên đế giận dữ đánh vào lãnh cung. Lúc ấy, ai gia không mấy để tâm đến ả cho đến khi Hách Liên Dung đăng cơ.” Thái hậu nghiến răng: “Năm ngoái ai gia mới tra được, trước khi tiên đế băng hà, Diêu tài nhân từng lén gặp ông một lần.”
“Diêu tài nhân vốn là kẻ chịu tội, sao có thể rời được Bắc phòng?” Hách Liên Đoan kinh hãi hỏi.
“Ả giả bệnh nặng nên bị đưa ra ngoài, chờ sau khi tiên đế qua đời mới lại bị đưa về.” Thái hậu thở dài, phẩy tay: “Con cũng biết, tiên đế lâm bệnh nặng sau chuyến tuần hành, nhưng không phải hoàn toàn không còn cơ hội viết di chiếu. Thế mà cuối cùng, ông chẳng để lại gì cả...”
Hách Liên Đoan cau mày: “Mẫu hậu nghi ngờ, trong tay Diêu tài nhân nắm giữ chứng cứ mẫu hậu đã hạ độc Từ Thánh thái hậu, và bà ta cố tình đến gặp tiên đế lúc ấy chính là để giúp Hách Liên Dung lên ngôi?”
“E rằng là vậy!”
Năm đó bên cạnh Từ Thánh thái hậu, ngoài đám cung nhân, chỉ còn mỗi Diêu tài nhân. Nhưng đám cung nhân ấy sớm đã bị thái hậu diệt sạch.
Thế mà chỉ còn sót lại Diêu tài nhân!
“Sao mẫu hậu không sớm nói với nhi thần? Con có thể giúp mẫu hậu một tay.” Hách Liên Đoan khẽ thở dài. Năm ngoái hắn đã sống lại, nếu được nói sớm, hắn còn có thể làm gì đó. Nhưng giờ đã quá muộn, Diêu tài nhân...
Đã chết trong tay mẫu hậu.
Thái hậu im lặng. Nếu không phải Hách Liên Đoan gặng hỏi, bà thực sự khó mà nói ra chuyện xưa này. Dù sao, chuyện hạ độc Từ Thánh thái hậu cũng chẳng hay ho gì. Nếu một mai có biến động, gây ra đại họa, bà thì thôi sao cũng được nhưng chắc chắn sẽ liên lụy đến Hách Liên Đoan.
Thái hậu đã nói ra cả chuyện cũ liền kể lại cho Hách Liên Đoan nghe chuyện xảy ra đêm qua. Hắn ta nghe xong thì ngạc nhiên, chân mày chau chặt.
Hồi lâu, Hách Liên Đoan trầm giọng: “Mẫu hậu, bệ hạ e rằng vẫn chưa biết sự thật bên trong. Nếu hắn mà biết, với tính cách điên cuồng đó, chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Thái hậu thoáng hối hận: “Sớm biết thế thì đã giữ lại mạng Diêu tài nhân.” Một nước đi của bà, lại hóa thành đánh rắn động cỏ, khiến hoàng đế chú ý.
Việc đã đến nước này, không thể vãn hồi.
Thái hậu và Thụy Vương bàn bạc, Hách Liên Đoan khuyên bà chớ nên hành động khinh suất nữa.
Cảnh Nguyên đế vừa mới phát điên, mà thái giám Kinh Trập lại là kẻ từng có liên quan đến cả hai phía, hoàng đế chắc chắn cũng biết sự tồn tại của cậu.
Nếu thái hậu tiếp tục ra tay, mà hoàng đế thực sự quan tâm đến Từ Thánh thái hậu, thì hành động ấy tất nhiên sẽ khiến hắn nổi cơn điên.
Một khi hắn phát tác, dù thái hậu cũng phải lo sợ hắn sẽ chẳng kiêng dè gì.
Thái hậu nghe ra nỗi lo trong lời Thụy Vương, sao có thể không đồng ý nên cũng đành gác chuyện này lại.
Dù sao, chỉ cần Cảnh Nguyên đế chưa biết thì vẫn chưa đến mức nguy cấp.
Thụy vương ở lại Thọ Khang cung hơn một canh giờ, bồi thái hậu dùng xong bữa trưa rồi mới rời cung.
Vừa lên xe ngựa, sắc mặt Thụy vương liền trở nên trầm lặng.
Quả nhiên, mẫu hậu đúng như hắn ta dự liệu, hành sự quá mức trực tiếp thô bạo, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.
Mềm thì sợ cứng, cứng thì sợ lỗ mãng, lỗ mãng thì sợ kẻ không cần mạng. Mà Cảnh Nguyên Đế là loại không cần mạng đó. Hắn dám ở Thừa Hoan cung đại khai sát giới, thì ai dám đảm bảo hắn sẽ không đột nhiên nổi điên?
Thụy vương tận mắt chứng kiến kiếp trước hắn điên cuồng thế nào.
Giết Diêu tài nhân tuy hả giận, nhưng chắc chắn sẽ lọt vào tầm mắt của Cảnh Nguyên Đế. Nếu còn để thái hậu tiếp tục hành động, thì hậu quả thật khó lường.
May thay Thụy vương xoa xoa mi tâm.
Hôm nay hắn ta đã vào cung.
.
Thảm kịch ở Thừa Hoan cung, dưới sự thúc đẩy hữu ý và vô ý, muộn nhất đến buổi chiều, cả hậu cung đều đã biết.
Ngay cả Kinh Trập là tiểu nội thị chuyên quét dọn, cũng hay tin, cậu lập tức nhớ tới tối qua gặp được Dung Cửu.
Khi ấy Dung Cửu vội vàng chạy về hướng kia, chẳng lẽ chính là Thừa Hoan cung?
Cốc Sinh nắm chặt lấy tay áo Kinh Trập, giọng có chút vội vã: “Kinh Trập, tên thái giám tam đẳng tìm ngươi hôm trước, có phải người của Thừa Hoan cung không?”
Kinh Trập im lặng một hồi, rồi gật đầu.
“Vậy y...”
Kinh Trập mím môi: “Chỉ e cũng vậy thôi.”
Nghe nói dường như trong cung chỉ còn sống sót được một hai cung nhân, còn lại đều đã chết cả.
Cũng không biết Trường Thọ còn sống nổi không.
Dù Trường Thọ đã thay đổi, nhưng Kinh Trập chẳng phải kẻ vô tình, cậu đã tìm cách dò la tin tức, chỉ tiếc giờ tin tức đã bị phong tỏa, lúc này không sao tra được.
Có lẽ để an ủi những tú nữ vừa mới nhập cung, Đức phi cho bày một buổi yến tiệc, tổ chức ngay ở ngự hoa viên để các tú nữ có thể thả lỏng đôi chút, nhân tiện cũng vơi bớt lo lắng trong lòng.
Tất cả những chủ tử được giữ thẻ bài đều phải đi, người hầu phía dưới cũng đi theo, chỉ chừa lại ba bốn thái giám thô sử trông coi Trữ Tú cung. Kinh Trập chính là một trong số đó, ngay cả Cốc Sinh cũng bị điều đi hỗ trợ.