Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 3

Trước Sau

break

Chỉ là đang xoa bóp, Kinh Trập bỗng ngẩn người, sắc mặt cũng dần tái đi.

Cậu đang nghĩ đến chuyện đã gặp phải.

Ba tháng trước, Kinh Trập gặp phải một việc kỳ lạ.

Không rõ bắt đầu từ ngày nào, bên tai thường xuyên vang lên một âm thanh quái dị, khô khốc.

Lần đầu nghe thấy, Kinh Trập sợ đến nhảy dựng, suýt cho rằng mình gặp ma. Nhưng đến lần thứ hai, thứ ba, cậu dần bình tĩnh.

Người trong cung không được phép sinh bệnh.

Nếu là người được chủ tử coi trọng thì còn đỡ, chứ loại nội thị cung nữ như Kinh Trập, nói chi đến chuyện chữa trị, không bị lôi ra ngoài chờ chết đã là may mắn.

Nếu thực sự mắc bệnh không trị được, la hét cũng vô ích.

Dù sao chờ chết là được.

Cho đến hôm đó.

Hôm đó là một ngày thu rất bình thường, Trường Thọ nói té bị thương cánh tay, không khiêng nổi đồ nặng, Kinh Trập liền thay y đến ngự thiện phòng, trên đường về lại nghe thấy giọng nói kia vang lên lần nữa.

【 Nhiệm vụ một thất bại, xin chấp nhận trừng phạt. 】

Kinh Trập khẽ nhíu mày, bước nhanh qua hành lang, cố ép bản thân bỏ qua giọng nói đó.

Từ “nhiệm vụ”, cậu từng nghe thấy một hai lần nhưng luôn cố buộc mình coi đó là ảo giác.

Trước đó không lâu, cậu vừa được điều ra giúp xử lý hậu sự cho một thái giám tên là Đắc Thuận chỉ được một tấm chăn cuộn tròn chôn ngoài cung mà thôi.

Đến lượt mình, chắc cũng chẳng khác gì.

Kinh Trập sống đến mười chín tuổi, so với người nhà đã quá may mắn. Nếu thật sự phải chết thì cũng chỉ là đi gặp họ mà thôi.

【 Buff ngẫu nhiên: Người gặp người thích 】

【 Hiệu quả: Trong vòng 2 tiếng (khoảng 1 canh giờ), tất cả những người nhìn thấy ký chủ sẽ yêu mến ký chủ 】

Dù đã cố làm ngơ ảo giác nhiều lần, Kinh Trập vẫn bị nội dung này dọa cho giật mình.

Buff là gì? Người gặp người thích?

Đúng là chuyện mộng tưởng hoang đường.

Kinh Trập thấy nực cười, xuất hiện kiểu ảo giác này, chẳng lẽ là vì biết cậu mồ côi cha mẹ, cho rằng hắn thiếu thốn tình cảm?

Ngay lúc đó, từ góc hành lang đi tới mấy cung nhân, người đi đầu nhìn là biết đại cung nữ của Thừa Hoan cung, Kinh Trập lập tức tránh sang bên để khỏi đụng phải.

Đại cung nữ kia vừa đi vừa liếc sang, chợt dừng bước.

Kinh Trập hơi sững người, chỉ nghe nàng hỏi: "Ngươi là nội thị của cung nào? Sao lại thấy mặt lạ thế?"

Kinh Trập đáp: "Nô tài là người hầu ở Bắc phòng, tỷ tỷ không nhận ra cũng phải."

"Thì ra là vậy, ta thấy ngươi cũng là người chăm chỉ, cuối năm có đợt khảo hạch, không bằng tới Thừa Hoan cung thử xem?"

Không chỉ Kinh Trập kinh ngạc mà mấy người đi sau nàng cũng sợ tới mức ngẩng đầu lên.

Thật sự quá đột ngột và thẳng thắn.

Khi họ nhìn kỹ dung mạo của Kinh Trập, vẻ ngỡ ngàng ban đầu liền biến mất, thay vào đó là nét cuồng nhiệt kỳ quái. Có một nội thị còn bước lên hai bước, túm lấy cổ tay cậu còn cười nói:

"Thu Dật tỷ tỷ đúng là có con mắt tinh đời, chỉ liếc thôi liền nhận ra được báu vật thế này, nếu để cậu ta để cho chạy mất, đúng là tổn thất lớn đó..."

Đám người sau lưng Thu Dật vây lại, đôi mắt ai nấy đều ánh lên nét cuồng nhiệt quái lạ, cứ như muốn xé áo cậu xuống ngay tại chỗ.

Lại một cung nữ khác áp sát lại gần còn đưa tay định sờ lên mặt Kinh Trập.

Kinh Trập đã là một thái giám bị thế, lông tơ toàn thân dựng đứng, lại thấy thêm một bàn tay nữa sắp sờ tới, cậu kinh hãi đến mức rùng mình một cái rõ mạnh.

Cậu đột ngột rút tay lại, cứng đờ người nói:

"Cảm ơn tỷ tỷ đã coi trọng, thứ lỗi cho tiểu nhân vô lễ, hôm nay chủ tử còn đang đợi thức ăn, tiểu nhân phải quay về sớm."

Nói đến câu cuối cùng, chính cậu cũng không biết mình đang nói nhăng cuội gì, vội vàng hành lễ rồi quay đầu bỏ đi.

Ban đầu còn là đi nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân sau lưng liền lập tức biến thành chạy.

Cậu không ngờ cái gọi là "buff" này lại đáng sợ đến vậy.

Bắc phòng là nơi hẻo lánh nhất trong hoàng thành để tránh phiền phức, cậu thường đi đường vòng, chí ít trong những đoạn quanh co gấp khúc còn có thể tránh được đám thị vệ tuần tra. Về khoản này, cậu vẫn còn hơn đám người đuổi theo đầy cuồng nhiệt kia một chút.

Lẽ ra cậu nên đi thẳng theo lối từ Tây Khánh môn lên phía bắc men theo đường lớn. Nhưng lúc này để tránh bị đuổi theo, cậu dứt khoát rẽ hướng ở Thương Chấn môn, men theo đường vòng đến Khải Trí môn, rồi lại vòng một vòng lớn trở về phía điện Phụng Tiên.

Khi đến điện Phụng Tiên, tiếng bước chân sau lưng đã xa dần, dường như đang phân vân không biết cậu đi đâu.

Kinh Trập ngạc ngẩng đầu nhìn lên tấm biển đề ba chữ “Phụng Tiên Điện”, cậu không dám tùy tiện xông vào. Nhưng ở bên trái, có một tiểu viện với ba gian điện nhỏ để cung phụng, cậu không dừng bước, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cẩn thận giấu mình sau cánh cửa, nín thở ẩn mình.

Đúng là có người đuổi đến điện Phụng Tiên nhưng dù sao nơi này trang nghiêm tĩnh mịch, họ cũng không dám làm càn. Gọi vài tiếng không thấy phản hồi, cuối cùng đành chuyển hướng tìm nơi khác.

Mãi đến khi tất cả âm thanh biến mất, cậu mới buông tay đang che miệng mũi xuống, thở dốc nhẹ nhõm.

Bọn họ điên rồi sao.

Cung nhân không thể tự do đi lại trong cung, vừa nãy đuổi theo cậu như thế đã đủ kinh hãi, chẳng lẽ đúng thật là do cái "buff" chết tiệt kia gây họa?

Chẳng lẽ những chuyện này không phải cậu nghe nhầm vì bệnh, mà thật sự có một thứ gì đó như quái vật... đang nói bên tai, thi triển yêu thuật?

Khuôn mặt Kinh Trập trắng bệch, cái vẻ hoảng loạn vẫn chưa tan, đảo mắt nhìn quanh như con chim sẻ bị mưa đánh ướt còn chưa hết sợ. Cậu thậm chí không ý thức được mình đang run lẩy bẩy đại khái là vì sợ con quái vật không biết từ đâu đến và thứ yêu pháp có thể thao túng lòng người kia.

“Lạ thật.”

Cậu thì thào.

Sao chỗ này lại không có lấy một cung nhân canh giữ? Đây là điện Phụng Tiên đấy, sao lại để cậu dễ dàng đi vào như thế?

Lúc bỏ chạy thì không nghĩ nhiều, lúc bình tĩnh lại thì bắt đầu thấy kỳ quặc.

"Ối!"

Vừa xoay người, cậu đã đối mặt với một bóng đen cao lớn, suýt chút nữa đâm thẳng vào lòng người đó.

Cậu hoảng hốt lùi về sau, lưng đập vào cánh cổng viện, theo bản năng ngẩng đầu lên mới thấy rõ khuôn mặt người kia.

Y mặc đồng phục của thị vệ tuần tra trong cung.

Vị thị vệ ấy lộ ra một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, lông mày sắc như đao, sống mũi cao thẳng nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn vô cảm.

Đó là một vẻ đẹp sắc sảo khiến người khác nghẹt thở. Ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén mang theo một luồng áp lực ghê gớm. Đồng tử đen sẫm như ẩn chứa hơi thở của tử thần chậm rãi dừng lại trên người Kinh Trập.

“Ngươi là ai?”

Giọng nói mang âm điệu êm ái, âm cuối hơi tròn lên, tiếng nói trầm ấm từ môi lưỡi phát ra từng âm tiết như mang theo nhịp điệu của xứ người.

Tim Kinh Trập đập loạn xạ, cảm giác nguy hiểm vô hình như tảng đá đè nặng trong bụng dưới.

Cái gọi là “buff” kia...

Chỉ cần nghĩ đến những kẻ cuồng loạn kia, chân cậu lại run lên không tự chủ, đột ngột xoay người muốn bỏ chạy khỏi tiểu điện này.

Nhưng một cánh tay vung ra từ sau lưng, vượt qua vai, đập mạnh vào cửa viện. "Rầm!"

Một tiếng nặng nề vang lên, cánh cửa vốn còn hé ra một khe nhỏ lập tức bị đóng sập.

【 Nhiệm vụ hai thất bại, vui lòng nhận trừng phạt 】

【 Buff ngẫu nhiên: Hội chứng khát khao làn da】

【 Hiệu quả: Trong vòng 1 giờ (tương đương nửa canh giờ), tất cả những người ở trong phạm vi 10 bước quanh ký chủ sẽ sinh ra khát vọng tiếp xúc thân thể. Nếu không thể tiếp xúc da thịt với người khác, sẽ sinh ra cảm giác bất an, hoang mang, dần dần mất kiểm soát. 】

Hai mắt Kinh Trập tối sầm lại.

Đây là cái kiểu “mái dột gặp mưa đêm, họa vô đơn chí” gì thế này.

Ở đâu ra cái nhiệm vụ hai nữa chứ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc