Minh ma ma hờ hững đáp: “Tiểu chủ mới tới yêu kiều lại được sủng ái, nàng ta mở miệng đòi uống canh hồng Tương Phàn, thế thì ngự thiện phòng phải làm gì bây giờ? Đương nhiên phải đi tìm người biết nấu rồi. Kinh Trập có tay nghề ấy, giúp đỡ một chút cũng là một cách, tôi nói sai sao?”
Trần Minh Đức đáp lại: “Phúc phận lớn thế cũng phải có mạng hưởng. Người của ta, về sau bà đừng có mơ tưởng nữa.”
Minh ma ma khẽ cười khẩy, nghiêng mắt nhìn Kinh Trập: “Nếu không phải tiểu tử này có tài nấu thì ta còn lười mở miệng đấy. Thôi thôi thôi, đã không nể tình ta thì ta cũng không ở lại cho chướng mắt.”
Chờ Minh ma ma rời đi, Trần Minh Đức mới xoa sống mũi, thở dài một hơi.
Kinh Trập nói: “Đức gia gia đừng lo cho tiểu nhân, chỉ đi hai ngày thôi, không sao đâu ạ.”
Trần Minh Đức cười lạnh: “Không sao? Nếu thật sự không sao, ngươi nghĩ vì sao Tiền Khâm lại tự mình đến? Tính ông ta là kẻ không có lợi thì chẳng động vào, đích thân đến đây chẳng qua là muốn dặn dò ta một tiếng, để ta nể mặt ông ta.” Ông ta ho vài tiếng, Kinh Trập tiến lên vài bước, bưng trà nóng đến cạnh tay.
Trần Minh Đức nhìn cậu lại thở dài.
“Ngươi nói đi vì sao Tiền Khâm đến?”
Kinh Trập trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng nói: “Ngự thiện phòng nhiều người mà muốn tìm một người Tương Phàn thì khó nhưng tìm một người biết nấu canh hồng thì không quá khó. Cuối cùng lại tìm đến Đức gia gia, có lẽ là vì... nếu có chuyện gì xảy ra dễ đổ trách nhiệm hơn.”
Người mà Tiền Khâm nhắc đến chính là Lưu tài nhân nhập cung vào năm ngoái.
Lưu tài nhân là do Hoài Nam Vương dâng lên, nàng ta có nhan sắc khuynh thành, tài mạo song toàn. Vừa vào cung đã được sủng ái vô cùng, đến nay cũng đã hơn nửa năm.
Vị tiểu chủ này khi còn nhỏ từng sống ở Tương Phàn, sau đó mới chuyển đến phương Nam. Mấy hôm trước bị nhiễm phong hàn, trong cơn bệnh nhớ về quê cũ, nói là muốn ăn canh hồng Tương Phàn. Chủ tử đã mở miệng thì kẻ dưới đương nhiên phải làm cho bằng được.
“Chỉ là một bát canh, sao lại phiền phức đến vậy?”
Giọng nói của Kinh Triệt rất dễ nghe, chỉ là hơi khàn mang theo chút nghi hoặc mơ hồ.
Trong cung, người được sủng ái muốn gì vốn dĩ không cần mở miệng nhiều, ắt sẽ có người tranh nhau làm. Đây là chuyện thể diện. Hành động như của Tiền Khâm thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
“Lẽ nào món canh hồng ấy từng xảy ra chuyện?”
Kinh Trập có chút tay nghề nấu nướng, năm ấy Trần Minh Đức bị sốt, thế nên cậu đã giúp lo liệu trước sau, cũng từng nấu món đó. Lúc ấy ông ta nửa mê nửa tỉnh thì không nói gì nhưng sau khi tỉnh lại cũng đã từng nhắc nhở vài câu.
Trong đó có một câu: Về sau không được nấu canh hồng nữa.
Ánh mắt Trần Minh Đức bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Kinh Trập, giọng ông lạnh lẽo, trầm thấp mang theo vẻ khiếp sợ:
“Chuyện này tuyệt đối không được nhắc đến nữa!”
...
Kinh Trập rời khỏi phòng, gặp Tam Thuận đang đứng ngoài cười ngây ngô khiến tâm trạng vốn trầm lặng của cậu cũng vơi đi ít nhiều. Hai người nói vài câu sau đó cậu trở về nơi ở.
Dãy nhà bên trong kia là nơi ở của các chủ tử, cho dù là chủ tử thất thế cũng vẫn là chủ tử. Đám thái giám hầu hạ như bọn họ, chỉ được nghỉ ở khu ngoài, mỗi gian phòng đều ở chung vài người.
Chỉ là Bắc phòng vốn vắng vẻ, công việc cũng không nhiều.
Quét dọn, giặt giũ, mỗi ngày đi lấy cơm ngoài ra chẳng còn việc gì. Ở bên trong phòng thì có các tỷ tỷ cung nữ phụ trách, chỉ khi nào có việc nặng nhọc mới đến lượt đám nội thị chạy chân sai vặt.
Trường Thọ từ phía sau đuổi kịp, vỗ vai cậu nói: “Kinh Trập, Đức gia gia tìm ngươi làm gì thế?”
Kinh Triệt đáp: “Ngự thiện phòng muốn tìm người biết nấu canh qua phụ giúp nên điều ta sang đó vài hôm.”
Trường Thọ vừa ngạc nhiên vừa ghen tị, nhìn chằm chằm vào đôi tay sưng đỏ của Kinh Trập: “Loại việc này, sao lại tìm đến đầu Bắc phòng chứ?”
Kinh Triệt lại nói: “Là Minh ma ma tiến cử.”
Trường Thọ liếc nhanh qua gương mặt điềm tĩnh của cậu rồi kéo dài giọng: “Minh ma ma à.”
Nói đến Minh ma ma và Trần Minh Đức đều là người làm ở Bắc phòng, ban đầu vốn hòa thuận nhưng không hiểu vì cớ gì mà về sau lại âm thầm bất hòa, bầu không khí giữa hai người lúc nào cũng kỳ quặc.
Lũ thái giám sai vặt bọn họ ai nấy đều rõ chuyện, nghe nói là do Minh ma ma tiến cử liền chẳng còn thấy đây là chuyện tốt nữa.
Trường Thọ thầm nghĩ đây nhất định là cái hố, ánh mắt nhìn Kinh Trập lại trở nên khác đi.
Một lúc sau, cung nữ Hạ Nhật hầu hạ ở trong liền vội vã chạy đến, nói là có chủ tử cần chuyển vật nặng, không kịp phân trần đã kéo Trường Thọ và Minh Vũ đi theo, trong gian phòng u ám ấy chỉ còn lại một mình Kinh Trập.
Cậu dọn dẹp lại giường chiếu rồi mở hết cửa sổ ra, lúc này mới để ý tới đôi tay mình.
Mùa đông giặt giũ là việc khó chịu nhất, vốn dĩ trong phòng chẳng có bao nhiêu than sưởi, lại còn phải ngâm tay vào nước lạnh khiến ngón tay vừa tê vừa sưng, đôi khi đau buốt tận tim gan.
Cũng chẳng trách các cung nữ luôn lười động tay động chân.
Kinh Trập do dự một lúc rồi nhìn về phía tủ gỗ nhỏ cạnh giường mình.
Mỗi người trong phòng đều có một chiếc tủ nhỏ, có vài bộ y phục thay giặt nhét ở ngăn dưới còn ngăn kéo phía trên dùng để đựng những vật dụng tinh tế, thân cận.
Tủ của Kinh Trập vốn không khóa, sau khi bị mất đồ mấy lần, cũng đành treo ổ khóa lên.
Cậu rút chìa khóa từ cổ ra, cẩn thận mở tủ, lấy ra từ tầng trên một bình ngọc nhỏ.
Bình này trơn láng bóng loáng, nhìn một cái liền biết không phải vật tầm thường, không phải thứ mà người như Kinh Trập có thể dùng đến.
Cậu nghiêng miệng bình để dung dịch trắng đục tràn ra lòng bàn tay, sau đó mới cất kỹ bình lại, chậm rãi xoa đều lên tay. Gặp chỗ bị tê cóng thì châm chích đau rát nhưng sau khi xoa đều, cảm giác căng tức nhức nhối ban nãy cũng dần dần dịu đi.