Nhưng Hắn Đẹp Thật Mà

Chương 1

Trước Sau

break

“Nghe nói chưa? Trong Càn Minh cung lại lôi ra mấy cái xác đấy, ngoài điện toàn là máu thôi.”

“Điên rồi, ngươi nói mấy chuyện đó làm gì?”

“Nghe nói phía trước điện lại sắp điều người đến, chẳng phải vì sợ...”

“Xì, chuyện đó mà tới lượt chúng ta à? Nghĩ hay đấy.”

Dưới bóng cây, hai thái giám ghé đầu thì thầm, hạ thấp giọng như sợ có người nghe được.

Sau giờ ngọ nhàn rỗi, nói chuyện phiếm một chút cũng là lẽ thường. Nhưng chuyện đang nói tới lại là "vị đó" thì lại hoàn toàn khác. Ở nơi khác, tất sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không ai dám nói nửa câu nhưng đây là Bắc Phòng.

Chỉ là dãy nhà nhỏ vài gian, ẩn mình giữa hoàng cung hoa lệ trông chẳng mấy ai chú ý tới. Ngoài viện là một ngõ dài chia cắt ánh sáng và bóng tối.

Người lui tới Bắc Phòng rất ít ngoài thị vệ tuần tra, chỉ có Minh ma ma phụ trách quản sự ở đây và đại thái giám Trần Minh Đức cùng mấy cung nhân chạy việc lặt vặt dưới trướng ông ta.

Cách xa nên tin tức cũng lạc hậu nhiều.

Chuyện mà Trường Thọ và Vô Ưu vừa tán gẫu thật ra là chuyện từ bốn năm ngày trước rồi.

“Bắc Phòng việc ít, chẳng cần phải theo đuôi nịnh nọt ai.” Vô Ưu cũng như tên của mình, là kẻ thích sống an nhàn: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ra ngoài?”

Trường Thọ hơi đỏ mặt, vùng vằng: “Ai thèm giống với ngươi, chẳng có tí tham vọng nào hết, ai mà cam lòng cả đời vùi ở đây chứ?”

Một bóng người đi ngang qua hành lang, tay xách mấy bộ y phục vừa giặt, vừa khéo lọt vào tầm mắt Vô Ưu.

Vô Ưu giơ tay chỉ: “Kia, chẳng phải có một người đấy sao?”

Người đó là Kinh Trập.

Kinh Trập là người lớn tuổi nhất trong mấy người bọn họ, năm nay đã mười chín.

Nghe đại thái giám Trần Minh Đức nói năm đó lúc chọn thái giám, chẳng ai muốn tới nơi rách nát như Bắc Phòng này, chỉ có Kinh Trập là người đầu tiên chủ động tới còn nài nỉ Trần Minh Đức chọn mình.

Trần Minh Đức quản Bắc Phòng, ngoài Minh ma ma ra thì đến lượt ông ta, trong lòng dĩ nhiên cũng có toan tính.

Kinh Trập có dung mạo rất ưa nhìn.

Trong đám thái giám năm ấy, cậu nổi bật hơn hẳn. Với gương mặt thế này, nếu muốn tìm chỗ tốt trong cung thì không khó, cớ sao lại chủ động chọn về Bắc Phòng?

Chỉ là khi ấy, ánh mắt cậu thiếu niên kia ẩn giấu một thứ cảm xúc không rõ ràng, chỉ khẽ chớp mắt, đôi mắt trong veo kia dường như phủ một màn sương mỏng.

Trần Minh Đức động lòng, cuối cùng cũng giữ người lại.

Chỉ không ngờ rằng, mấy năm trôi qua, Kinh Trập vẫn cứ an phận ở Bắc Phòng, hoàn toàn khác với đám choai choai mơ tưởng tìm đường ra ngoài, như thể cố ý muốn bén rễ nơi mảnh đất cằn cỗi này.

Kinh Trập đi về phía giếng nước, mất một lúc mới giặt sạch quần áo sau đó lại xách trở về.

Trên đường gặp Trường Thọ tươi cười chào hỏi với cậu rồi nói thêm: “Đức gia gia tìm ngươi đấy.”

Năm nay Trần Minh Đức bốn mươi sáu lại thêm thân phận, gọi một tiếng “gia gia” cũng không sai.

Kinh Trập cảm ơn, xách thùng gỗ đi về phía trước.

Trường Thọ liếc nhìn bên trong là váy áo màu xanh đậm, là y phục của một vị tài nhân già trong Bắc Phòng, vốn dĩ cách vài ngày sẽ có cung nữ đến giặt.

Chỉ là đám cung nữ ở Bắc Phòng lười biếng, có lúc quên khuấy mất mà mấy chủ tử trên danh nghĩa bị đày vao lãnh cung ấy cũng chẳng ra lệnh nổi, chỉ có mỗi Kinh Trập hiền lành mới chịu xách từng bộ đi giặt.

Ngay cả mùa đông giá lạnh cũng không ngoại lệ.

Kinh Trập phơi xong váy áo mới xoay người đi tìm Trần Minh Đức.

============

Chỗ ở của Trần Minh Đức rộng hơn bọn họ một chút, bên cạnh có một thái giám hầu hạ tên là Tam Thuận. Tam Thuận thật thà chất phác, không hay nói chuyện, bình thường im lặng đến mức ngột ngạt.

Có lẽ cũng vì vậy mà Trần Minh Đức mới thấy thuận mắt, bỏ qua Trường Thọ để chọn anh ta.

Tuy vậy, Tam Thuận và Kinh Trập lại có quan hệ không tệ, vừa thấy cậu là cười, có lẽ là do mấy năm trước khi Trần Minh Đức bị sốt được Kinh Trập đã giúp một tay.

Ngoài Tam Thuận ra ở ngoài cửa còn đứng hai tiểu tử khác.

Nhìn thế nào cũng không giống người của Bắc phòng.

Tam Thuận dẫn Kinh Trập vào trong, chỉ thấy trong căn phòng không lớn không nhỏ ngoài Trần Minh Đức còn có hai người đang ngồi.

Một người là Minh ma ma, người kia là một thái giám trung niên có phần xa lạ, khoác một chiếc áo bông dài màu sắc tươi sáng với ngụ ý thể hiện thân phận khác biệt.

Trong cung, thái giám cấp thấp đều mặc màu xanh xám, mùa đông thì đổi thành màu lam. Cung nữ thì có màu sắc sáng hơn chút nhưng cũng chỉ giới hạn trong vài màu nhất định.

Càng là màu sáng và tươi thì địa vị càng cao.

Đại thái giám kia mặc dù xa lạ nhưng Kinh Trập vẫn nhận ra. Bảy năm trước, khi chọn người mới, ông ta từng lộ mặt.

Đó là tổng quản Tiền Khâm của Ngự thiện phòng.

Tiền Khâm dáng người đầy đặn, nói chuyện cũng hòa nhã. Ông ta hạ mình đích thân đến tận Bắc phòng mà không hề tỏ vẻ kiêu căng, chỉ bình thản hỏi:

“Nghe Trần Minh Đức nói, ngươi có tài nấu canh?”

Kinh Trập đáp: “Tiểu nhân nào dám khoe khoang trước mặt tổng quản.”

Tiền Khâm nói: “Có một vị quý nhân muốn uống canh hồng Tương Phàn, mà ngự thiện phòng không ai biết nấu. Nghe nói ngươi là người Tương Phàn, cũng biết nấu canh ấy, vậy coi như giúp ta một lần, dạy lại cho mấy tiểu tử dưới tay.”

Tiền Khâm nói ra ai cũng hiểu ngay, ông ta không định để Kinh Trập dính dáng đến việc của ngự thiện phòng, chỉ là mượn người qua để dạy vài ngày.

Đã nói đến mức này, Kinh Trập không thể không đáp ứng.

Dù gì tổng quản cũng tự mình đến, ai dám không nể mặt?

Hẹn ngày mai đến ngự thiện phòng chờ, Tiền Khâm liền rời đi cùng người của mình.

Sắc mặt Trần Minh Đức hơi âm trầm, liếc mắt nhìn Minh ma ma rồi nhẹ giọng nói: “Chuyện của Kinh Trập, là bà nói ra?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc