Những ngón tay ấm áp chạm lên dái tai Kinh Trập rồi một bàn tay lớn ôm trọn vành tai cậu.
Trong khoảnh khắc ấy, bên tai cậu như vang lên tiếng nổ lớn, tựa như nước sông chảy ngược nhưng lắng nghe kỹ thì chỉ là tiếng huyết mạch toàn thân ù ù vọng lại, Kinh Trập bất giác đỏ mặt.
"Vị... vị đại ca thị vệ..."
Kinh Trập không nhận ra giọng mình đang run run, cảm giác tiếp xúc kỳ lạ này khiến người ta rợn tóc gáy, cậu chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Nếu không phải cánh cửa sau lưng đã đóng chặt, không chừa lấy một khe hở để chui ra.
Kinh Trập nuốt nước bọt, run rẩy xoay người lại, trực diện với gương mặt vô cảm kia.
"Huynh... Huynh không sao chứ?"
Thị vệ lạnh lùng nhìn cậu: "Tại sao ngươi lại cho rằng... ta có chuyện?"
Thật sự không có chuyện gì sao?
Ngón tay vẫn còn trên tai cậu đấy nhé.
Nhưng ánh mắt của thị vệ nhìn cậu lại cứ như đang nhìn một người đã chết.
Nếu là bình thường, Kinh Trập chắc chắn sẽ thấy lo lắng. Dù sao cậu cũng chỉ là một nội thị, nếu đắc tội với thị vệ tuần tra trong cung, việc đi lại sẽ phiền phức không ít.
Thế nhưng hiện tại đối phương lạnh nhạt khiến cậu vui mừng đến suýt khóc.
Lạnh nhạt là tốt. Càng lạnh lùng càng tốt.
Giọng điệu Kinh Trập rõ ràng tỏ ra vui vẻ hơn: "Không sao không sao, đại ca thị vệ ơi, mới vừa rồi tiểu nhân chỉ là tranh cãi với vài cung nhân, để tránh né bọn họ nên mới phải trốn vào đây, quấy rầy đại ca rồi, tiểu nhân giờ lập tức rời đi."
Cậu nói rành rọt một mạch, ánh mắt khát vọng nhìn cánh tay vẫn còn vắt ngang vai mình.
Thị vệ từ từ rút tay lại mà trong mắt Kinh Trập cũng hiện lên vẻ vui mừng, đang định chuồn lẹ thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của thị vệ: "Ngươi hầu hạ ở đâu?"
Kinh Trập rất không muốn trả lời.
So với mấy người ở Thừa Hoan cung thì thị vệ này vừa nhìn đã biết không phải người đơn giản, nếu để hắn biết xuất thân của cậu khó tránh khỏi nhiều chuyện.
Nhưng Kinh Trập càng hiểu rõ hơn nói dối càng dễ rước họa, đành phải đáp: "Tiểu nhân là người chạy việc ở Bắc phòng."
Dưới ánh mắt sắc bén của thị vệ, Kinh cứ cảm thấy không thoải mái. Cậu đành cứng đầu nói tiếp: "Nếu... nếu tiểu nhân có chỗ nào làm chưa tốt, xin đại ca cứ chỉ rõ hoặc trách phạt cũng được."
Cậu nhấc chiếc hộp trong tay lên: "Tiểu nhân còn phải mang thức ăn cho mấy vị chủ tử."
Thị vệ không trả lời cậu ngay mà hơi nâng tay, rút thẻ bài bên hông cậu ra.
Kinh Trập không hề lo lắng.
Tấm thẻ đó là thật.
Xem xong, thị vệ cũng không giữ lại tiện tay ném trả lại cho cậu. Kinh Trập đón lấy, cẩn thận hỏi dò: "Vậy tiểu nhân có thể đi được rồi?"
Thị vệ đã quay người đi vào tiểu điện: "Ngươi theo ta vào."
Kinh Trập bất đắc dĩ thở dài.
Biết ngay mà, đâu dễ dàng như vậy...
Chốc lát sau, cậu đứng trong tiểu điện.
Nơi này, Kinh Trập chưa từng đến bao giờ. Dĩ nhiên, không chỉ là tiểu điện mà cả khu điện gần Phụng Tiên điện, cậu cũng rất hiếm khi đặt chân tới.
Vừa bước vào điện, cảnh tượng hỗn độn bên trong khiến người ta giật mình.
Đây là một tiểu điện phụ thuộc Phụng Tiên điện, cho dù có không thờ cúng nhân vật trọng yếu gì thì những bài vị và lễ vật dâng cúng kia, cũng không thể lăn lóc đầy đất như thế này.
Thật là quá mức khinh nhờn.
Thị vệ nói: "Ngươi thu dọn chỗ này đi."
Với Kinh Trập, dọn dẹp lại là việc nhẹ nhàng nhất. Điều phiền phức là vị thị vệ này vừa nhìn đã biết lai lịch không nhỏ, lại thêm gian điện hỗn loạn này...
Có điều, thị vệ dường như không bị ảnh hưởng bởi hai cái "buff" quái quỷ kia, đây rõ ràng là may mắn trong bất hạnh. Nếu không, giờ cậu dù có trèo tường cũng phải đi ra ngoài.
Cậu thực sự bị mấy cung nhân đuổi theo làm cho đau đầu.
Kinh Trập quay lưng về phía cửa điện, không thấy được người đàn ông đang tựa vào vách tường, ánh mắt u tối dán chặt lên người cậu.
Trong điện không có bụi, rõ ràng là thường xuyên có người quét dọn.
Việc cậu phải làm chẳng qua sắp xếp lại bàn thờ. Cậu đặt lại trái cây vào đĩa rồi dựng lại từng cây chân đèn bị ngã, lúc này mới phát hiện, mấy bài vị cũng bị úp mặt xuống đất.
Kinh Trập hơi nhíu mày, sắp xếp mọi thứ cho ngay ngắn rồi mới lau qua tay, định đỡ những bài vị kia lên.
Chỉ khi Kinh Trập nhìn rõ cái tên ghi trên bài vị, động tác không khỏi khựng lại.
Cậu không ngờ lại nhìn thấy linh vị của tiên hoàng hậu tại nơi này. Tiên hoàng hậu tức là Từ Thánh thái hậu, là mẹ đẻ của hoàng đế đương triều Cảnh Nguyên Đế.
Nhưng đã gọi là “Tiên hoàng hậu” thì tức là vị hoàng hậu ấy không còn sống đến ngày Cảnh Nguyên Đế đăng cơ.
Từ khi Cảnh Nguyên Đế còn nhỏ, tiên hoàng hậu đã qua đời, tiên đế lập hậu mới. Sau khi Cảnh Nguyên Đế lên ngôi, hắn tôn mẹ đẻ làm Từ Thánh thái hậu cho đóng cửa Từ Ninh cung, để hoàng hậu kế nhiệm cũng tức là thái hậu hiện tại phải dời đến Thọ Khang cung.
Thọ Khang cung nằm bên trái Từ Ninh cung, tuy cũng là điện mới xây dựng vô cùng thư thái nhưng xét cho cùng vẫn không bằng chính cung, rộng lớn thì có rộng lớn nhưng trông giống như điện phụ bên cạnh đại điện khiến người ta khó chịu.
Việc làm đó của Cảnh Nguyên Đế, tất nhiên rước lấy chỉ trích.
Khi vừa lên ngôi, các đại thần nhiều lần phản đối việc làm của hắn, nghiêm trọng nhất là có người chỉ thẳng mặt mắng bất hiếu.
Từ xưa, đạo hiếu dùng để trị quốc, Cảnh Nguyên Đế được kế hậu nuôi dưỡng hơn mười năm mà lại làm ra việc như vậy, đúng là hoang đường.
Văn võ bá quan phản đối là điều bình thường.
Nhưng bất thường là Cảnh Nguyên Đế chặt đầu hết bọn họ. Sau đó đem từng cái đầu xếp đầy bậc thềm cho người ta nhìn.
Mỗi lần vào triều đều tràn ngập mùi máu tanh hư thối cho đến khi hoàng thái hậu ra mặt nói chuyện với hắn một lần mới để những cái đầu đó được “đoàn tụ” với thân thể.