“Chưa học bao giờ ạ.” Hoắc Nhẫn thành thật đáp.
“Chưa học bao giờ?! Giỡn đấy à?!”
Hoắc Nhẫn đang định mở miệng, thì thấy Long Già ngồi phía xa vẫy tay, vắt chéo chân uống nước ép trái cây tươi.
“Thằng nhóc đó lại đứng nhất,” Trợ giảng nhỏ giọng nói: “Nhìn là biết con nhà giàu, cái đồng hồ đeo tay kia là Chopin đấy.”
Chẳng phải Chopin là một nhà soạn nhạc piano sao?
Cậu đáp lại một tiếng, ký tên xong thì đi tới.
“Cậu nhanh thật đấy,” Long Già cười rạng rỡ đưa cho cậu một chai nước ép xoài: “Vừa ép xong trước khi ra cửa, nếm thử đi.”
Hoắc Nhẫn không giỏi đối phó với kiểu người vừa gặp đã quen như cậu ta, nhưng vẫn nghe lời uống một hớp.
Cậu đang tuổi lớn, bản năng thèm khát dầu mỡ và đường.
“Bạn anh chắc toi rồi, cậu ấy sắp khóc luôn rồi kìa.” Long Già ngáp một cái: “Hôm nay kiểm tra cảm âm, vậy chắc chắn ngày mai là biểu diễn rồi.”
Hoắc Nhẫn đóng nắp chai nước ép, đầu ngón tay vuốt ve mặt bình thủy tinh trơn nhẵn.
“Anh… định làm idol à?”
Chiếc TV ở nhà cậu đã hỏng nhiều năm, khi thốt ra từ này, trong lòng vẫn có chút bối rối.
“Thử xem thôi, nghe có vẻ khá thú vị.” Long Già nói, “Nếu thất bại thì đi thi TOEFL, cũng chẳng sao cả.”
“Nếu cậu chưa từng học biểu diễn, anh dạy cậu một cách rất hữu dụng.” Thiếu niên tiến lại gần, hạ giọng nói: “Nhất định phải tìm một đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm nhất, rồi nhập tâm vào nó.”
Hoắc Nhẫn không ngờ cậu ta lại chủ động giúp mình, rất khéo léo xác nhận lại chi tiết: “Bất cứ ký ức nào cũng được sao?”
“Đúng vậy, cậu cứ nghĩ trong đầu ấy, người ngoài sẽ không biết đâu.” Long Già nháy mắt cười: “Đảm bảo có tác dụng.”
Buổi trưa không thấy bóng dáng vị tiểu thiếu gia này đâu, buổi tối cũng không về ký túc xá, chắc hẳn là chê điều kiện ở nơi này quá kém.
Hoắc Nhẫn không nhịn được, bữa tối ăn thêm một quả táo, dạ dày đã quen bị hành hạ suýt chút nữa hát thánh ca ngay tại hiện trường.
Đến buổi tập trung ngày thứ ba thì chỉ còn lại tám mươi người.
Hôm qua, trong phòng huấn luyện tràn ngập tiếng gào khóc thảm thiết, ngay cả nhân viên dọn vệ sinh cũng thấy phiền.
Tối qua, Hoắc Nhẫn ngủ không ngon, nghe hai người giường tầng trên trò chuyện đến tận một giờ sáng.
Lúc thì nói có người đạt độ chính xác vừa đúng 94%, hận không thể quỳ xuống cầu xin trợ giảng nương tay.
Lúc thì nói có người rủ nhau gian lận, bị nhân viên dùng cây lau nhà đuổi ra ngoài.
Tiếng chửi rủa không ngừng vang lên bên tai, phát ra đủ loại phương ngữ của các vùng.
“Hôm nay là ngày thứ ba, cũng là vòng sơ tuyển cuối cùng.”
Aya mặc một chiếc áo ngắn màu đen gọn gàng, đường cong eo đẹp như một con báo đốm.
“Nội dung đánh giá là biểu diễn, đề bài rất đơn giản.”
“Cho các cậu thời gian một bài hát, trước khi hát xong, phải khóc được.”
Cô ấy ngừng lại một lúc, thấy bên dưới im lặng như tờ, bèn bổ sung: “Tổng cộng chỉ có năm mươi suất, ai làm trước thì được trước. Ai lên?”
Long Già là người đầu tiên giơ tay: “Em.”
Mọi người đã quen với sự xuất sắc của cậu ta, lặng lẽ nhường đường.
Hoắc Nhẫn nhìn Long Già ung dung bước lên sân khấu, nghe thấy phía sau có người xì một tiếng.
“Người có tiền thì giỏi lắm à? Chẳng qua là nhờ thuê giáo viên dạy kèm thôi.”
Không nằm ngoài dự đoán, cậu ta thể hiện một cách hoàn hảo.
Aya có ấn tượng sâu sắc với thực tập sinh dự bị này, sau khi ghi điểm vào danh sách, cô ấy lại hỏi: “Người tiếp theo, ai?”
Hoắc Nhẫn giơ tay.
Đã đến vòng thứ ba, không cần phải giấu giếm gì vì đề bài này nữa.
Cậu nhận micro, chọn bài hát đã hát trong buổi phỏng vấn trước đó “Chi bằng không nhớ” của Mai Hành.
Rồi nghiêm túc đứng chờ nhạc dạo vang lên, thậm chí không có một động tác lắc lư nào.
Khi lời bài hát đầu tiên sáng lên trên màn hình, nước mắt cậu lăn xuống, hai hàng tuôn dài, như thể đã chuẩn bị từ trước.
Nếu không phải đã kiểm tra túi xách của thực tập sinh, Aya suýt nữa nghi ngờ cậu đã dùng thuốc kích thích.
Cô ấy sững sờ hồi lâu, giơ tay tắt nhạc nền.
“Cậu… có cảm xúc rất sâu đậm với bài hát này nhỉ?”
Hoắc Nhẫn lau khô nước mắt, sau khi xác nhận kết quả đăng ký, thì đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Trong gương, ánh mắt của thiếu niên lạnh lùng, giọt nước mắt đọng trên chóp mũi và hai má lã chã rơi xuống.
Cậu lau khô mặt, đứng đó thật lâu không rời đi.
Không phải là có tình cảm sâu sắc gì. Mà là chỉ cần cúi đầu, cậu có thể khóc ngay lập tức, không cần khơi dậy bất kỳ cảm xúc nào.
Bố cậu bắt đầu nghiện rượu từ bốn năm trước, mỗi lần say là lại đánh người.
Cảnh sát cũng từng đến, khuyên nhủ mấy lần thấy vô ích rồi cũng mặc kệ.
Trong mắt người ngoài, người đó sống như một con chó, sau khi về nhà thì rất thích nhìn người khác khóc.
Lúc đầu, ông ta đánh đến khi mẹ khóc không ngừng mới dừng tay, sau khi mẹ mất trong một vụ tai nạn xe, bèn bắt đầu vung móc áo đánh cậu.
Cậu không có chỗ nào khác để mượn ánh sáng làm bài tập, dần dần khóc ngày càng thành thạo, đến cuối cùng đã không còn bất kỳ cảm xúc gì nữa, chịu vài đòn rồi bình tĩnh rơi nước mắt, đợi người đó chửi rủa xong bỏ đi, thì lau khô mặt tiếp tục đọc sách.
Nhà vệ sinh trống vắng không bóng người, chỉ có tiếng nước chảy lặng lẽ.
“Hoắc Nhẫn.” Cậu ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, thay mẹ gọi một tiếng.
Nghe nói khi cậu ra đời, ông nội kiên quyết đặt tên là “Nhiên”, hy vọng cậu sẽ bùng cháy mãnh liệt như ngọn lửa rực rỡ.
Lúc mẹ kể lại chuyện này, trên mặt toàn là sự áy náy.
“Con sinh ra trong gia đình thế này, định sẵn sẽ phải chịu nhiều khổ sở.”
“Mẹ đặt tên con là 'Nhẫn' vì con phải có lưỡi dao sắc bén.”
“Con phải mài giũa lưỡi dao ấy, thì mới có thể một mình sống sót.”
“Hoắc Nhẫn.”
Cậu nhìn chằm chằm chính mình trong gương, một đôi mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
“Đây là lần cuối cùng con khóc.”
Kết quả cuối cùng sau ba vòng tuyển chọn, nhóm B chỉ còn lại 40 người.
Rất nhanh sau đó, Hoắc Nhẫn bị trợ lý gọi vào văn phòng, trước mặt cậu là một chồng hợp đồng.