Có bảo hiểm an toàn cá nhân, có bản thông báo kế hoạch huấn luyện, đủ loại tài liệu, tổng cộng cũng phải đến mấy chục trang.
"Em mới mười lăm tuổi thôi đấy..." Trợ lý nhíu mày: "May mà không phải hợp đồng lao động, nếu không thì phải gọi bố mẹ em đến ký mới được."
"Hiện tại, mỗi tháng em nhận được 1.500 tệ trợ cấp ăn uống, nhưng nếu em lọt vào top 20 người cuối cùng, thì phải ký hợp đồng quản lý dài hạn với chúng tôi. Tháng Chín này em tròn 16 tuổi chưa?"
"Rồi ạ."
"Ồ, vậy thì tốt." Hiển nhiên trợ lý đã gặp quá nhiều bậc phụ huynh khó chiều, nghe vậy bèn thở phào nhẹ nhõm: "Cố lên nhé, em tham gia đúng lúc lắm."
Hoắc Nhẫn nhanh chóng được chuyển đến ký túc xá mới, còn được sắp xếp quản lý tổng vụ mới. Sau khi lĩnh xong sổ tay kỷ luật và sổ tay huấn luyện, cậu còn phải qua tòa nhà bên cạnh để giúp lấy tài liệu giảng dạy và băng từ (băng cát sét).
Ký túc xá không có tivi, nhưng có máy nghe băng dùng chung, còn có thể nghe đài radio.
Hoắc Nhẫn nhận thẻ nhân viên xong, ngồi một mình trong phòng ký túc lật lại lần nữa đống thông báo và hợp đồng dày cộp kia.
Dù ở trường học cậu có tung hoành thế nào thì thật ra vẫn là một đứa trẻ.
Nhưng sau khi ký vào những văn bản này, bản thân cậu bỗng nhiên được đối xử như một người trưởng thành ngang hàng, trong lòng có một cảm giác được tôn trọng không biết nói sao.
Hoắc Nhẫn cẩn thận cất hết đồ đạc cá nhân, ra ban công gọi điện cho dì Lục và mẹ Trần, trấn an họ một hồi rồi báo qua tình hình của mình.
Bảy giờ sáng hôm sau, tất cả mọi người đúng giờ tập hợp tại phòng họp C603.
Tổng cộng có hơn 130 thực tập sinh tham gia, Aya và năm giáo viên khác xuất hiện trước cửa.
Họ không vào ngay mà đồng loạt cúi chào một người đàn ông trung niên từ phía bên kia đi tới. Đợi người đó vào phòng họp rồi, họ mới xếp thành hàng bước vào theo.
Rất nhiều thực tập sinh thường theo dõi tin tức giải trí lập tức trợn tròn mắt, nhoài người về phía trước muốn nhìn cho rõ hơn, rồi lại luống cuống ngồi ngay ngắn lại, giả vờ như mình rất bình tĩnh.
Người đàn ông trung niên trông ít nhất cũng phải năm mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, tóc nhuộm, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Ông ấy đứng ở cửa quét mắt nhìn toàn bộ mọi người trong phòng, nghiêng đầu hỏi: "Chỉ có chừng này thôi à?"
Aya kính cẩn đáp: "Vâng."
"Trước mắt chưa thấy ai thực sự nổi trội cả." Người đàn ông trung niên cười xùy một tiếng: "Bắt đầu họp đi."
Hai giáo viên bước lên bục, chào hỏi các thực tập sinh, đồng thời màn hình phía sau họ bắt đầu chiếu slide thuyết trình.
"Trước tiên phải chúc mừng các bạn đã vượt qua vòng sơ tuyển và có được cơ hội cạnh tranh bình đẳng."
"SPF của chúng tôi là công ty giải trí có tiêu chuẩn hàng đầu trong ngành, còn vị tiên sinh bên cạnh tôi đây chính là người đã nâng đỡ vô số siêu sao – người quản lý kỳ cựu, chú Giang."
Một đám thực tập sinh không kìm nổi phấn khích, đồng thanh hô lớn: "Chú Giang!"
Đây là lần họ đến gần giới giải trí nhất từ trước đến nay.
Được tận mắt thấy chú Giang bằng xương bằng thịt, bốn bỏ lên năm có khác nào đã gặp cả loạt ngôi sao nổi tiếng nhất của giới giải trí đâu!
Đáng giá, quá đáng giá!
Hoắc Nhẫn xoay xoay cây bút, cảm thấy mang theo sổ ghi chép đến đây có vẻ hơi thừa.
"Nói chung, các quản lý hiếm khi đích thân đến vào giai đoạn này." Hiển nhiên giáo viên cũng chưa gặp chú Giang được mấy lần, giọng điệu không kìm nén được kích động: "Chính vì kế hoạch này của chúng tôi quá đặc biệt, nên mới có đãi ngộ như thế."
Cô ấy nhấn bút điện tử, màn hình lật sang trang tiếp theo.
Trên nền đen tuyền, một logo lặng lẽ hiện ra.
Những đường nét màu vàng kim tối giản cấu thành một hoa văn trừu tượng, bên dưới là sáu chữ cái rồng bay phượng múa.
"CORONA"
Nghĩa là "vương miện" trong tiếng Latinh.
Đột nhiên, một số thực tập sinh trong phòng bắt đầu reo hò vỗ tay, dường như đã biết trước điều gì đó.
"Chú Giang đã nghỉ ngơi mấy năm, cuối cùng cũng bắt đầu kế hoạch đào tạo nhóm nhạc. Công ty chúng tôi đã chuẩn bị cho kế hoạch này suốt bốn năm, luôn chờ đợi một thời điểm thích hợp nhất." Giáo viên tiếp tục giải thích: "Vì thế, công ty cũng cung cấp đội ngũ giảng viên xuất sắc nhất, ngay cả các trợ giảng như chúng tôi, cũng đạt đến trình độ quán quân của các cuộc thi cấp quốc gia.”
Thực tập sinh bên cạnh Hoắc Nhẫn hít một hơi, lén lút lấy điện thoại chụp hình giáo viên, vẻ mặt không giấu nổi sự vui vẻ.
Trợ giảng mỉm cười nhìn họ, chậm rãi lên tiếng: "CORONA chỉ có sáu chữ cái."
"Vậy nên chúng tôi chỉ cần sáu thành viên."
"Sáu người đủ xuất chúng, độc nhất vô nhị."
Chú Giang gật đầu tán thưởng.
Không khí vừa rồi còn sôi nổi hưng phấn lập tức lắng xuống.
Bút điện tử lại lóe sáng, quy định đào thải hiện ra trên màn hình.
"Bây giờ là tháng Bảy. Trong vòng bốn tháng tới, chúng tôi sẽ tiến hành huấn luyện và đánh giá một cách công bằng đối với các bạn.”
"Mỗi tháng, 30 người có điểm trung bình thấp nhất sẽ bị loại thẳng, mất tư cách cạnh tranh sáu vị trí này." Giáo viên dịu dàng nói: "Theo văn bản chúng ta đã ký ngày hôm qua, người bị loại có thể tiếp tục tập luyện trong công ty, nhưng sẽ phải chờ cơ hội debut khác, thời gian debut cụ thể rất khó xác định."
Những thực tập sinh vừa rồi reo hò đầu tiên ăn ý lắc đầu, bắt đầu trao đổi ánh mắt qua những người khác.
Hoắc Nhẫn nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu nhận ra ánh mắt đó.
Những người này rõ ràng biết một số thông tin mà giáo viên chưa nói ra, hơn nữa còn là chuyện rất bí mật.
Các lãnh đạo nòng cốt đủ kinh nghiệm, trợ giảng và cơ sở vật chất đều đạt tiêu chuẩn cao nhất, người chiến thắng sẽ nhận được tài nguyên tốt và toàn diện nhất, vậy thì trong dự án này còn có bí mật gì nữa?
“Trong bốn tháng, các bạn sẽ được huấn luyện cùng nhau, thông qua năng lực và sự cố gắng để tranh giành vị trí.” Dường như giáo viên không biết những hành động lén lút bên dưới, tiếp tục nói: “Và trong số 20 người còn lại, chúng tôi sẽ xem xét tình hình toàn diện để đưa ra quyết định cuối cùng.”