Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 11

Trước Sau

break

“Cho dù không được chọn vào Corona, thì 20 vị trí đầu tiên cũng được ưu tiên phân bổ tài nguyên hơn.”

Cô ấy mỉm cười nhìn xuống một đám thanh thiếu niên phía dưới, giọng nói rõ ràng lưu loát.

“Hy vọng tôi còn có thể gặp các bạn vào tháng 12 khi mọi việc đã được quyết định.”

Buổi họp sáng kết thúc, các thực tập sinh chia thành bốn nhóm để họp tiếp, trông không khác gì cảnh giáo viên chủ nhiệm dạy bảo học trò ở trường cấp ba.

Đến khi nói xong các nguyên tắc khi lên lớp, ăn uống ngủ nghỉ, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

"Khóa học chính có ba môn: Thanh nhạc, vũ đạo và biểu diễn sân khấu." Bob, một thầy giáo đầu đinh đeo kính gọng đen, nói với tốc độ rất nhanh: "Ba môn này là bắt buộc, mỗi ngày học một tiếng rưỡi, sẽ có bài tập và kiểm tra đột xuất, tất cả đều tính vào điểm trung bình."

"Ngoài các môn bắt buộc, các bạn còn phải chọn thêm hai môn tự chọn, cũng sẽ được tính vào điểm đánh giá cuối tháng."

Anh ta cầm bút dạ viết rất nhanh lên bảng trắng, nét chữ cẩu thả.

[Hòa âm phối khí, biên đạo, rap, đệm đàn và hát, viết lời...]

Các thực tập sinh bắt đầu thì thầm to nhỏ chọn môn, đồng thời bàn luận đánh giá về vấn đề thứ hạng.

"Im lặng." Bob gõ lên bảng: "Tất cả tài liệu giới thiệu đều có trong cuốn sổ này, trước sáu giờ chiều nay nộp lại phiếu đăng ký cho tôi."

"Hôm nay không có tiết học, các bạn có thể tự do tham quan từ tầng bốn đến tầng tám, nhưng đừng làm phiền thực tập sinh khác, nghe rõ chưa?"

Mọi người đồng loạt đáp lời, đợi thầy giáo đi xa rồi mới tụ tập lại bàn tán.

Hoắc Nhẫn thấy Long Già đang bị mấy người vây quanh bắt chuyện, nghĩ một lát rồi quyết định đi dạo một vòng.

Trước khi Bob bước vào lớp, cậu đã đọc xong phần giới thiệu các khóa học, nhân tiện xem luôn lịch sử phát triển và thành tích của công ty.

Tầng bốn, năm là lớp học, tầng sáu là phòng hội nghị, tầng bảy là phòng huấn luyện chức năng, tầng tám có các phòng tập nhảy lớn nhỏ.

Cậu không biết khả năng nhìn lướt qua là nhớ có thể giúp mình đi được bao xa, nhưng việc bước ra khỏi vùng an toàn là chuyện vô cùng cấp bách.

Thiếu niên lảng vảng một vòng ở tầng bốn, tầng năm, sau đó lên tầng bảy bằng lối thoát hiểm, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài bức tường kính thì sững lại, bước chân vô thức nhẹ hẳn đi.

Bên cạnh lối thoát hiểm là từng dãy phòng nhạc cụ và phòng đàn.

Phòng lớn nhất được trang trí theo phong cách hoàng gia Rococo (Rococo là một phong cách nghệ thuật và kiến trúc xa hoa, tinh tế, phổ biến ở châu Âu vào thế kỷ 18), trưng bày guitar, violin, kèn clarinet, sáo, còn có một cây đàn piano lớn màu kem.

Những thứ này đối với cậu quá xa vời. Hồi tiểu học đến một cây kèn harmonica cậu cũng không mua nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn các bạn nhỏ khác chơi.

Hoắc Nhẫn đứng ở cửa thật lâu mà không thấy ai đi qua, thậm chí trong các phòng đàn gần đó cũng không có ai luyện tập, như thể cả tầng này chỉ có một mình cậu.

Cậu rón rén tiến lại gần cây đàn piano lớn kia, thử ấn một phím.

Âm thanh êm tai như dòng suối chảy qua.

Chàng trai lộ ra vẻ vui sướng, lại tìm thử nốt "Do Re Mi", dùng cùng một ngón tay nhấn từng phím một.

Âm thanh của cây đàn không hề có tạp âm, đẹp đến mức như đang cất tiếng hát bên tai cậu.

Cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm ngồi xuống, bắt chước hình minh họa trong sách nhạc đặt hai tay lên phím đàn.

Rồi vụng về nhưng vui vẻ dùng một ngón tay gõ bài Twinkle Twinkle Little Star.

"Không phải đánh như vậy." Một giọng nói đột nhiên vang lên từ xa.

Hoắc Nhẫn đứng bật dậy theo phản xạ, nhìn rõ người đang đứng ở cửa.

Lúc nhìn thấy mái tóc dài đến tận eo kia, suýt chút nữa cậu tưởng đó là con gái.

Người kia trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo thanh tú.

"Cậu ngồi xuống đi." Chàng trai tóc dài bước đến, ra hiệu cậu dịch sang một bên.

"Ừm... Đầu tiên phải học tư thế đã." Cậu ta giúp Hoắc Nhẫn chỉnh lại tư thế ngồi và vị trí cánh tay. Rõ ràng cũng là thiếu niên, nhưng giọng điệu lại chững chạc như một nghệ sĩ lão luyện: "Cổ tay linh hoạt, vai thả lỏng, đọc bản nhạc phải dùng đầu óc."

Cậu ta ngồi ở bên phải, hai tay tùy tiện lướt nhẹ trên phím đàn như đang vuốt ve lông một chú mèo, tiếng đàn liền mạch lưu loạt tức khắc tuôn trào, nhẹ nhàng linh động không chút tì vết.

Hoắc Nhẫn buột miệng nói: "Cậu thi qua cấp mười rồi à?"

"Ừm, trình độ biểu diễn." Chàng trai vén mái tóc dài ra sau tai, thản nhiên nói: "Cậu muốn học đàn piano à?"

"…Muốn học." Giọng Hoắc Nhẫn không chắc chắn lắm: "Nhưng tôi hoàn toàn không có nền tảng."

Nếu chọn bừa môn tự chọn này, có lẽ khi kiểm tra cậu sẽ gặp bất lợi lớn.

"Vậy thà học với tôi còn hơn." Chàng trai nhẹ nhàng chơi một đoạn của Bach, cây piano lớn dưới đầu ngón tay cậu ta như một chú chim sơn ca ngoan ngoãn: "Tin tôi đi, tôi dạy còn giỏi hơn cả giáo viên dưới kia, bọn họ không được đâu."

Bỗng nhiên Hoắc Nhẫn cảm thấy hứng thú với người xa lạ kiêu ngạo này.

"Sao cậu nghĩ họ không được?"

"Rất đơn giản thôi." Chàng trai khẽ đung đưa theo tiếng đàn du dương, trông như một con thiên nga đen đầy kiêu hãnh.

"Tôi là quán quân thế giới, còn họ thì không."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc