Năm nay, Long Già mười bảy tuổi, lúc đi cùng bạn đến Bắc Thành phỏng vấn thì bị nhân viên khuyên hết lời kéo vào tham gia, trúng tuyển ngay tại chỗ.
Giám khảo vừa hỏi mới biết thậm chí cậu ta còn chưa lấy đơn đăng ký, tạm thời lấy một tờ đơn trắng rồi đóng một lúc bốn con dấu.
Cậu ta coi việc này như một câu chuyện cười kể lại cho Hoắc Nhẫn nghe, nhưng giọng điệu rất tự nhiên, không giống đang khoe khoang.
“Anh là học sinh chuyên ngành nghệ thuật, vốn định ra nước ngoài học diễn xuất, qua đây thử xem cũng được.”
Hoắc Nhẫn cùng cậu ta sang văn phòng bên cạnh đăng ký tên, phát hiện ra thậm chí cậu ta còn chẳng mang theo ba lô.
“Tối nay, anh không ngủ lại đây à?”
“Anh còn chẳng định ăn tối ở đây nữa là,” Thiếu gia Long lắc đầu: “Chờ lát nữa tài xế đến đón anh, cậu có muốn đi cùng không?”
“Không cần,” Hoắc Nhẫn thoáng khựng lại, rồi mở miệng hỏi: “Anh đoán xem… đề thi ngày mai là gì?”
“Anh còn đoán được cả đề thi ngày kia cơ.” Long Già chỉnh lại kiểu tóc trước tấm kính, cứ như đang bàn về thời tiết: “Vũ đạo, thanh nhạc, biểu diễn, chỉ có ba phần này thôi.”
Vũ đạo cần thể lực dồi dào làm nền tảng, chạy bền năm cây số cũng chỉ là món khai vị.
Ngoài thời gian lên lớp, Hoắc Nhẫn chỉ đọc sách, trước đó chưa từng tìm hiểu về những chuyện này.
“Còn có biểu diễn nữa à?”
“Ừ, chỉ biết hát với nhảy thôi thì chưa đủ.” Long Già nghiêng người nhìn cậu, răn dạy tận tình như một đàn anh: “Cậu còn phải có sức lan tỏa, có thể khiến khán giả dưới khán đài nhập tâm vào màn biểu diễn của cậu mới được.”
“Anh học mấy thứ này từ đâu vậy?”
“Học à…” Long Già nghĩ ngợi một lúc: “Đi xem nhiều concert vào, ngồi hàng ghế đầu.”
Trong lúc nói chuyện, bạn cậu ta vừa hay nhảy dây xong, xách ba lô chạy tới chào hỏi.
Hoắc Nhẫn chào tạm biệt bọn họ, rồi quay lại phòng huấn luyện, mượn một sợi dây từ nhân viên rồi nhảy đến tận sáu giờ tối, sau đó cùng đám đông đi đến nhà ăn.
Lẳng lặng ăn hết ba bát cơm.
Sáng hôm sau, trên sân chỉ còn lại ba trăm người, hiệu quả sàng lọc tương đối tốt.
Đa số mọi người không phải là không đủ thể lực để hoàn thành, mà cảm thấy quá nhàm chán và dài dòng, thậm chí có người nhảy đến năm giờ rưỡi, sắp hoàn thành mục tiêu rồi mà vẫn quăng dây bỏ cuộc, lúc đi còn mắng công ty này bị thần kinh.
Giám khảo mới cũng là trợ giảng, sau màn tự giới thiệu ngắn gọn liền bật sáu chiếc màn hình LCD HD lớn trên sân huấn luyện, nội dung hai bên trái phải không giống nhau.
Bên trái là một bản nhạc, bên phải phát một đoạn âm thanh.
"Đề kiểm tra tự chọn, trong quá trình làm có thể thay đổi.” Trợ giảng đứng trên bục cao, giọng trầm mạnh mẽ: “Chọn bên trái, ghi nhớ bản nhạc rồi qua đây chép lại, tỷ lệ chính xác đạt 95% thì có thể ký tên rời đi, nhưng chỉ được chép một lần.”
“Chọn bên phải, qua đây tìm đoạn âm thanh có cùng cao độ từ trong một trăm đoạn audio, nếu đúng cũng có thể rời đi.”
“Hạn chót là ba giờ chiều, không nộp bài coi như trượt.”
Nhóm thực tập sinh dự bị ngay lập tức tản ra.
Hoắc Nhẫn đứng ở giữa, không thấy bóng dáng cậu tóc đỏ hôm qua và thanh niên nghe MP4, tự biết là bọn họ đã bị loại.
Cậu đi về phía bên phải trước.
Một nhóm người đã quây quanh loa, căng tai lắng nghe.
Âm thanh phát ra không phải là bản nhạc, mà là những tiếng vo ve vô nghĩa.
“Cái này là để kiểm tra năng lực cảm âm tuyệt đối,” Có người lẩm bẩm nói: “Một người phàm như tôi vẫn nên qua bên trái thì hơn.”
Mấy người bên cạnh gật đầu tán thành, cùng nhau rời đi.
Hoắc Nhẫn nghe một lát mà không tìm được quy luật, cũng xoay người đi về bên trái.
Khi nghe thấy hai chữ “ghi nhớ”, trong lòng cậu đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, qua bên phải đơn giản chỉ vì tò mò muốn xem đề mà thôi.
Bên cạnh màn hình bên trái đã có rất nhiều người vây quanh, ồn ào thảo luận.
“Đây là K330 mà, chương 1 cung Đô trưởng của Mozart!”
“Vãi, tôi còn chưa học piano đến đoạn này!”
Cũng có người hoàn toàn ngoại đạo, đứng đấy mà đầu óc mông lung.
“Anh bạn dạy tôi với, cái khuông nhạc này đọc kiểu gì thế? Đường nào là Đô?”
“Không học khuông nhạc thì cậu hát cái khỉ gì, tránh ra chỗ khác đi!”
“Ấy cậu này, không biết đọc nốt nhạc thì không được hát chắc.”
Hoắc Nhẫn đứng ở rìa ngoài xem bản nhạc một lượt, trong đầu như một cái máy photocopy, có ngay hình ảnh.
Cậu không vội nộp bài, mà tiếp tục quan sát cách làm bài của những người khác.
Có người thực sự chưa học nhạc lý, trong tiết Âm nhạc toàn ngủ gật, bây giờ lấy điện thoại chụp lại rồi bắt đầu đếm vị trí và số lượng nốt nhạc, như vẽ bản vẽ kỹ thuật đối chiếu từng hàng một.
Cũng có vài người vừa nhìn đã biết là lớn lên trong môi trường âm nhạc. Lúc này, họ đã bắt đầu ngân nga giai điệu như thể bên cạnh không có người, nhìn bản nhạc hát thử hai lần để xác định chi tiết trong đầu, rồi quay người tìm trợ giảng lấy bản nhạc trống để làm bài.
Hôm nay, Long Già suýt đến muộn, giờ này còn đang dạy bạn cách nhớ khuông nhạc.
Từ xa cậu ta nhìn thấy Hoắc Nhẫn cũng ở đây, cười vẫy tay chào.
Hoắc Nhẫn cười đáp lại, nhìn màn hình lớn một lần nữa, rồi đeo ba lô đi đến khu làm bài.
“Có thể ngân nga, nhưng giọng nhỏ thôi, đừng làm ồn đến người bên cạnh.” Vài nhân viên đi tuần quanh bàn như giám thị coi thi: “Không được tra cứu bằng điện thoại, camera ở đây quay rõ lắm đấy.”
Hoắc Nhẫn nhận lấy khuông nhạc, nhìn tờ đề mà cảm thấy có chút xa lạ.
Trước đây, cậu từng làm đề thi cấp tỉnh, từng làm đề thi đấu toàn quốc, nhưng lại chưa bao giờ làm bài trên khuông nhạc.
Thiếu niên ngây ra một lúc, nghĩ rằng cuộc đời mình đã bắt đầu chạy loạn như chó hoang đứt xích, khuông nhạc thì khuông nhạc vậy.
Cậu mở mắt, bốn tấm hình vừa rồi lập tức trải rộng trước mắt, vị trí của mỗi nốt nhạc đều vô cùng rõ ràng.
Chỉ cần đối chiếu rồi điền vào là xong, chẳng có gì khó.
Vậy nên khi nộp bài, cậu là người thứ mười một.
“Điểm tối đa.” Trợ giảng nở nụ cười, đóng dấu rồi thuận miệng hỏi: “Học piano bao lâu rồi? Kiến thức cơ bản tốt đấy, nãy còn chẳng thấy cậu ngân nga gì.”