8 giờ 15 phút, một người phụ nữ tóc dài cầm micro bước lên sân khấu, ra hiệu cho nhân viên đóng cửa lại, không chấp nhận ai đến muộn nữa.
Cô ấy hắng giọng, những thanh thiếu niên dưới khán đài lập tức yên lặng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
"Chào mọi người, tôi là Aya, trợ giảng phụ trách vòng sơ tuyển lần này."
"Vòng sơ tuyển kéo dài ba ngày, nhóm B có 100 người được chọn."
500 người chọn lấy 100!
Dưới khán đài dần vang lên những tiếng xì xào, mọi người bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Aya lười để ý đám thực tập sinh dự bị này, nhấc tay phải lên vẫy vẫy hai cái: "Phát đồ."
Hàng chục nhân viên bên cạnh lần lượt bê thùng từ xe đẩy xuống, chia ra phát đạo cụ cho bọn họ.
Hàng ghế của Hoắc Nhẫn nằm gần phía sau, mãi lâu sau cậu mới nghe thấy phía trước có người buột miệng chửi một câu.
"Mẹ nó, phát dây nhảy á?"
Rất nhanh sau đó đến lượt bọn họ. Đạo cụ là dây nhảy có bộ đếm, dây thép bọc nhựa, bộ đếm điện tử, cùng một hãng với loại cậu đã dùng khi thi thể dục.
Cậu tóc đỏ nhận dây nhảy, đặt lên tay thử lắc mấy cái, định dùng cách xoay dây để khiến số trên bộ đếm giảm xuống, nhưng màn hình đếm hoàn toàn không nhúc nhích, chỉ có nhảy thật mới tính.
Trên sân khấu, trợ giảng không đợi phát dây nhảy xong đã đi đến chỗ logo công ty SPF, nhấn sáng chiếc đồng hồ điện tử.
[08:20:03, ngày 09 tháng 7 năm 2009]
Cô ấy dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, móng tay sơn đỏ chạm vào con số trên màn hình, cầm micro lên nói: "Bây giờ là 8 giờ 30 phút, nội dung sàng lọc hôm nay là nhảy dây 8000 cái. Nhảy xong có thể đăng ký tên để nhận thẻ phòng qua đêm."
"Mọi người có thể chia thời gian ra nhảy, bên cạnh tường có nước tăng lực, muốn ăn uống nghỉ ngơi thì nghe theo hướng dẫn của nhân viên."
"Nếu đến 6 giờ tối vẫn chưa nhảy xong thì mời thu dọn đồ đạc cá nhân và tự rời đi."
Hàng trăm người bên dưới lập tức nổ tung, lúc này lời gì cũng có.
"Được rồi, tự tìm chỗ mà nhảy đi, bốn góc đều có camera, đừng có giở trò."
Aya ký xong văn kiện, bước xuống sân khấu, xoay người rời khỏi phòng huấn luyện mà không nói thêm câu nào.
Giám khảo vừa đi khỏi, nhiều người bắt đầu gào thét bất chấp hình tượng, cũng có vài người bắt đầu giành chỗ để nhảy. Tiếng trò chuyện dần ít đi.
Trước khi nhảy, Hoắc Nhẫn tính toán trong đầu.
Thành tích thể dục trung học của cậu là 195 cái/phút, dù nhảy không nghỉ thì cũng cần ít nhất 41 phút.
Nhảy dây là hoạt động cực kỳ tiêu hao thể lực, đòi hỏi kiểm soát cơ bắp toàn thân, là một thử thách với hệ tim phổi.
Sân huấn luyện dần dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng dây thép xé gió vun vút.
Mười phút đầu tiên trôi qua, đã có người kiệt sức ngã ra nghỉ ngơi, cầm nước đi tìm bạn bè tán gẫu.
Mười phút thứ hai kết thúc, một nửa số người trên sân đã rời khỏi vị trí ban đầu, cầm dây nhảy lang thang đi chỗ khác.
Cậu tóc đỏ nhảy đến thở hồng hộc, không nhịn được mà mở điện thoại ra chơi rắn săn mồi một lúc.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn sang Hoắc Nhẫn, phát hiện thằng nhóc kia vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Nhảy một phút, nghỉ năm phút, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Tóc đỏ đưa cho Hoắc Nhẫn một chai nước, dạng chân ngồi xuống bên cạnh, thở hổn hển vì mệt: "Còn sớm mà, cậu vội gì thế?"
Hoắc Nhẫn nói tiếng cảm ơn, nhưng đến giờ lại tiếp tục nhảy, giống như một người máy không có cảm xúc.
Trôi qua 1 tiếng 10 phút, đằng xa bỗng vang lên một loạt tiếng kinh hô.
Tóc đỏ đang chơi dở rắn săn mồi, vội vàng bấm tạm dừng, vươn cổ nhìn qua: "Ai đấy? Sao thế?"
"Có người nhảy xong rồi! Đệch, cậu ta là người chắc?!"
"Thật hay giả vậy? 8000 cái mà không đếm nhầm chứ?"
Nhân viên trao thẻ phòng cho người kia trước mặt mọi người, còn nói một câu chúc mừng.
Những người khác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vã vớ lấy dây nhảy, bắt đầu điên cuồng đuổi kịp tiến độ.
Hoắc Nhẫn càng nhảy về sau càng cảm thấy mệt mỏi, cơ thể dần dần như bị đổ chì, không còn nghe theo sự điều khiển của cậu nữa.
Khi còn đi học, cậu có thói quen phân tích tư duy của người ra đề, vì vậy lúc này đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Đề bài này không phải kiểm tra thể lực.
Nếu thực sự là kiểm tra thể lực, sẽ không có khoảng thời gian giới hạn kéo dài như vậy.
Trên thực tế, họ đang đánh giá năng lực chấp hành và tự kiểm soát của thực tập sinh dự bị.
Nhảy 500 cái không khó, nhảy 1000 cái cũng không khó, cái khó là buộc bản thân phải nhảy đến tận cùng của 8000 cái như một cuộc thi marathon.
Tốc độ nhảy của cậu không ngừng chậm lại, đến 1 giờ 35 phút chiều mới hoàn thành toàn bộ.
Trên người cậu đã ướt sũng mồ hôi từ lâu, khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô, lúc đi đường hai chân còn run lẩy bẩy.
Hoắc Nhẫn đi về phía bàn thống kê, bước chân đã loạng choạng, thầm cảm ơn bữa tối hôm qua và bữa sáng nay.
Cậu nợ họ hai cái ân tình, sau này nhất định phải trả.
"Chào bạn, vui lòng đưa dây nhảy và phiếu đăng ký cho tôi." Chị gái ở bàn thống kê nở nụ cười ngọt ngào: "Bạn đã hoàn thành trong 5 tiếng 15 phút, đây là thẻ phòng và giấy thông hành của bạn, chúc mừng nhé."
"Cảm ơn." Hoắc Nhẫn nhận lấy đồ rồi quay đầu nhìn lại, trên sân vẫn còn 300 – 400 người.
Cậu đứng đó quan sát một lúc lâu, chưa vội rời đi.
Vừa rồi, thiếu niên đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ vẫn đang chơi điện thoại, đợi bạn mình nhảy xong. Thấy cậu đứng mãi không đi, cậu ta liền bước qua bắt chuyện.
"Đang nhìn gì đấy?"
"Nhìn đối thủ." Hoắc Nhẫn trả lời rất ngắn gọn.
Cậu cần hiểu rõ tình trạng của những đối thủ này, xác nhận xem mình có khả năng trụ lại đến cuối cùng hay không.
"Đối thủ?" Thiếu niên cao ráo bật cười: "Đối thủ của cậu không ở đây đâu."
Hoắc Nhẫn cau mày: "Không ở đây?"
"Ừm, những hạt giống thực sự mạnh hoặc có chỗ dựa, đều là do công ty chủ động tuyển vào, chẳng cần phải qua vòng sơ tuyển này.” Cậu ta chỉ tay lên tầng trên: "Phải vào được vòng ba, cậu mới có cơ hội gặp họ. Có khi một số người đã được nội bộ định sẵn rồi cũng nên."
Nhìn thấy biểu cảm "quả nhiên là vậy" của Hoắc Nhẫn, cậu ta mỉm cười rạng rỡ, chìa tay ra: "Làm quen đi, tôi tên là Long Già."