Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 6

Trước Sau

break

Căn phòng có hiệu quả cách âm rất tốt, yên tĩnh đến mức khiến cậu có được một giấc ngủ ngon hiếm hoi.

Trong giấc mơ, cậu quay về năm 13 tuổi, có một vị giáo sư tìm đến nhà, hỏi cậu có muốn vào lớp thiếu niên để học đại học hay không.

Mẹ cậu đặt hai tay lên vai cậu, vẻ mặt vừa dè dặt vừa dịu dàng, vì căng thẳng mà đầu ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên xương bả vai của cậu.

Bố cậu thì lại mải truy hỏi rằng trường đại học cho trợ cấp và học bổng bao nhiêu, và có thể bao trọn chi phí ăn ở hay không.

Vị giáo sư ngửi thấy mùi rượu trên người ông ấy, không nhịn được lùi về sau một bước, ánh mắt vẫn tiếp tục quan sát Hoắc Nhẫn.

"Đây là một cơ hội rất tốt..." Ông ấy lặp lại: "Mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ."

Lúc thiếu niên mở mắt ra lần nữa, đồng hồ điện tử chỉ 6 giờ 15 phút.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, khẽ thở dài.

Trên sàn phòng ngủ trải một tấm thảm Ba Tư dài màu lạc đà, trên tường treo một cái đầu hươu, mũi hươu bị tô đỏ bằng bút sáp màu, trông hơi buồn cười.

Từ khi hiểu chuyện, Hoắc Nhẫn đã học cách chấp nhận những ý tốt mà mình không thể báo đáp, đến mức bây giờ trong lòng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.

Cậu nhanh chóng mặc chiếc áo thun mà Bùi Như Dã để lại, xắn ống quần đồng phục lên một chút rồi bắt đầu đi chân trần dọn dẹp phòng.

Nước mì ăn liền tối qua đã được đổ hết vào bồn rửa, bát mì gấp gọn lại bỏ vào thùng rác. Ga giường và chăn được sắp xếp ngay ngắn như thể chưa từng có ai ngủ ở đây.

Sau đó, cậu bắt đầu lau sàn và cửa kính.

Khi trợ lý Trương quẹt thẻ bước vào, nhìn thấy thiếu niên ấy đang nửa quỳ bên cạnh nhà vệ sinh, cọ sạch bụi bẩn trong khung cửa.

"Không cần, không cần, em đứng lên đi." Cô ấy suýt chút nữa tưởng nhầm cậu là nhân viên vệ sinh, vội vã khoát tay: "Em là thực tập sinh dự bị đúng không? Tám giờ là phải tập trung rồi, chị dẫn em xuống ăn sáng."

Hoắc Nhẫn cất giẻ lau và bàn chải xong, tăng tốc mang giày và mặc áo khoác vào.

"Ôi chao, đôi giày này em mang bao năm rồi vậy? Bong cả keo dán rồi mà còn chưa chịu vứt đi à?" Trợ lý Trương chặn cậu lại: "Đừng mang nữa, chị dẫn em đi nhận giày mới."

Động tác của Hoắc Nhận khựng lại, vẻ mặt thoáng chút bối rối.

"Không sao đâu, tất cả thực tập sinh dự bị đều phải mặc đồng phục của công ty, em không cần lo về chi phí."

Trợ lý Trương lục lọi trong tủ giày, lấy ra một đôi dép tông: "Đôi này chưa xé bao, em mang tạm đi."

Trợ lý Trương khoảng hơn hai mươi tuổi, tác phong làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, tóc tết dây thừng rất có phong cách.

Cô ấy dẫn thiếu niên từ tầng 17 xuống tầng hầm B1, trên đường đi, nhân viên gặp cô ấy đều chủ động chào hỏi.

Sau khi nhận hai bộ đồ luyện tập cùng giày tất, cô ấy lại đưa cậu xuống nhà ăn nhân viên ở tầng B2, tùy ý nói: "Muốn ăn gì cũng được, ở đây tự phục vụ."

Hoắc Nhẫn chưa từng tới nơi như thế này bao giờ.

Cậu như một con sói con bị vứt vào nơi hoang dã, ánh mắt cảnh giác và e dè, tốc độ ăn cũng rất nhanh.

Trợ lý Trương bê một tô mì tương đen, ngồi bên cạnh thong thả ung dung ăn.

"À, em quen biết ông chủ à? Trước đây, cậu ấy sống ở nước ngoài, trong nước không có nhiều bạn bè."

Hoắc Nhẫn đã ăn xong, đột nhiên bị nhét một quả táo vào tay, một lúc sau mới gật đầu.

Là người mà tối qua nhặt được cậu ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, không thân lắm.

Trợ lý Trương gắp vài miếng mì, cho thêm hai tép tỏi vào, khuyên tai và khuyên mày lấp lánh dưới ánh sáng.

"Sau khi em rửa mặt sạch sẽ trông cũng đẹp trai đấy, hôm phỏng vấn chị gặp em, còn tưởng đứa trẻ nhặt ve chai nào đi lạc lên đây chứ."

"Em cảm ơn."

Sau khi ăn sáng xong, cô ấy đưa cậu đến điểm tập trung, tiện tay nhét cho cậu thêm một hộp sữa chua.

"Tối qua em ở tòa nhà hành chính F, bên này mới là tòa nhà G dành cho thực tập sinh và thực tập sinh dự bị, sau này đừng đi nhầm nữa."

"Nhớ ăn nhiều hoa quả vào, gầy quá thì không có sức để nhảy đâu."

"Dạ."

"Cố lên nhé, thực tập sinh nhỏ! Nếu em vào được vòng ba, thì sẽ được theo học nhảy cùng ông chủ của chị đấy."

Sau khi trợ lý Trương rời đi, Hoắc Nhẫn cúi đầu chậm rãi uống hết hộp sữa chua, lấy phiếu đăng ký ra, nhìn xung quanh rồi đẩy cửa bước vào.

Mặc dù bây giờ mới 7 giờ 30 phút, nhưng trong phòng tập đã có rất nhiều người.

Cậu vừa bước vào, hàng chục ánh mắt lập tức quét qua.

Hoắc Nhẫn theo sô tứ tự tìm vị trí của mình, rồi ngồi xuống, bên cạnh có một cậu tóc đỏ, mái tóc uốn xoăn như Hanamichi Sakuragi (nhân vật chính trong Slam Dunk).

"Cậu được nội bộ đề cử vào à?" Vừa nãy, tóc đỏ đã nhìn thấy cậu trò chuyện với trợ lý Trương, bèn sáp lại bắt chuyện: "Sao người anh em không vào thẳng vòng ba luôn mà còn đến đây đợi tuyển chọn với bọn tôi?"

Hoắc Nhẫn vẫn đang quan sát những người xung quanh, đếm số lượng rồi nói: "Có hơn 200 người à?"

"Không chỉ thế đâu." Tóc đỏ bật cười: "Toàn quốc có hơn 50.000 người đăng ký, nghe chú tôi nói, chỉ có hơn 1.500 người qua được vòng phỏng vấn. Chúng ta ở nhóm B, vừa đúng 500 người vào vòng tuyển chọn này."

Một thanh niên tóc tím ngồi hàng trước nghe thấy họ trò chuyện cũng quay lại góp vui: "Mấy cậu nghĩ vòng tuyển chọn này có phải thi hát nhảy không? Hôm qua, tôi tập cả buổi chiều với giáo viên, bây giờ chân vẫn còn chuột rút đây này."

"Chắc chắn rồi, dù gì cũng là tuyển chọn nghệ sĩ mà." Tóc đỏ vừa gặp đã quen, lấy điện thoại ra trao đổi số điện thoại. Thanh niên tóc tím thì móc ra một chiếc MP4 trong túi, khoe với cậu ta thư viện bài hát của mình: "Xịn không? Màn hình cảm ứng, còn đọc được cả tiểu thuyết nữa."

Hai người nghịch MP4, nói về những chủ đề đang hot gần đây, quên mất sự tồn tại của Hoắc Nhẫn bên cạnh.

Đúng 8 giờ, 500 thực tập sinh dự bị đã gần như đến đủ, chỉ còn vài người lấp ló đẩy cửa lao vào, vừa cười xòa với nhân viên vừa tìm chỗ của mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc