Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 5

Trước Sau

break

Hoắc Nhẫn đeo ba lô đi về hướng an toàn, biết bản thân không thể về nhà.

Cậu đến bệnh viện, để thẻ ngân hàng dưới gối dì Lục, nghĩ đi nghĩ lại vẫn gửi tin nhắn cho bà.

Người phụ nữ ngủ rất sâu, đeo mặt nạ dưỡng khí, hơi thở yếu ớt.

Đã bảy giờ tối rồi, mà cậu vẫn chưa biết qua đêm ở đâu.

Màn đêm buông xuống, dân cư ở lân cận đã ăn no từ sớm, lúc này đang dắt con cái hay chó nhỏ chậm rãi tản bộ.

Hoắc Nhẫn đứng dưới ánh đèn đường rất lâu, bắt đầu mò mẫm trong túi của mình.

Một tờ giấy đăng ký, một tờ tiền mười tệ, cúng với hai đồng tiền xu.

Cảm giác đói quen thuộc đã biết mất, dạ dày liên tục phản đối đã lười không thèm lên tiếng nữa.

Cậu nhìn địa chỉ công ty SPF vài giây rồi quyết định đi đến đó.

Đến khi cậu đi qua một con phố đến nơi thì đã là chín giờ tối rồi.

Người đi bộ trên đường ngày càng ít đi, chỉ còn ô tô bật đèn di chuyển qua lại.

Hoắc Nhẫn không có thẻ nhân viên, hôm nay vẫn chưa được vào, bèn đi theo bảng chỉ dẫn đến bãi đỗ xe, tìm một góc khuất gió, cuộn tròn người lại nghỉ ngơi.

Thật ra cậu cao rất nhanh, nhưng dinh dưỡng không theo kịp, tự ôm mình cũng bị xương cấn làm đau.

Cơn đói lại ập đến lần nữa, ồn ào một lúc mới miễn cưỡng biến mất.

Xe ô tô đi qua đi lại, không ai chú ý đến một bóng đen cuộn tròn nhỏ bé ở trong góc.

Hoắc Nhẫn bất giác thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ đầu cậu.

"Sao lại ngủ ở đây?”

Hoắc Nhẫn ngẩng đầu lên, vô thức nói: “Xin lỗi, giờ tôi sẽ đi ngay.”

Đến khi tầm nhìn của cậu trở lên rõ ràng mới phát hiện Bùi Như Dã đang đứng bên cạnh.

Là vị giám khảo đầu tiên đóng dấu cho cậu qua vào ban ngày.

Đối phương đã thay một bộ quần thời thượng, trên cổ đeo mấy chuỗi vòng bạc, trông giống như vừa tham gia một bữa tiệc.

“Ăn cơm chưa?” Bùi Như Dã xoa cằm: “Coi như tôi chưa hỏi, vừa nhìn đã biết cậu chưa ăn.”

“Đi thôi, trong phòng làm việc của tôi còn có mì ăn liền.”

Hoắc Nhẫn vô thức đáp: “Không cần phiền thầy đâu.”

“Được rồi, ông trời đã sắp xếp cậu ngủ trước biển số xe của tôi, tôi không cứu cậu thì không được.” Người đàn ông đỡ cậu đứng dậy, đưa cậu đến chiếc thang máy cách đó không xa.

Thang máy là loại mở bằng dấu vân tay, còn có giọng nữ máy móc thông báo thời tiết và số tầng, nhìn đâu cũng thấy rất cao cấp.

Hoắc Nhẫn đứng phía sau Bùi Như Dã, giấu đi sự hoảng loạn và bất an trong lòng.

Phòng làm việc của Bùi Như Dã ở tầng mười bảy, không chỉ có phòng tắm phòng ngủ còn có cả phòng gym riêng biệt, nội thất hoàn toàn giống một căn nhà.

Ban đầu, Hoắc Nhẫn cho rằng anh ta là giáo viên trong công ty giải trí này, giờ lại cảm thấy anh ta giống ông chủ của cái công ty này.

“Cũng may ở chỗ tôi còn giữ vài chiếc áo thun tuyên truyền của công ty, cậu mặc tạm đi.” Người đàn ông lấy ra một đống đồ vệ sinh cá nhân chưa mở bao nhét vào trong tay cậu, chỉ ấm đun nước và mì ăn liền bên cạnh: “7 giờ ngày mai, thư ký của tôi sẽ đến mở cửa, cậu yên tâm ngủ đi, chúng ta có duyên thì gặp lại.”

Nói xong bèn chuẩn bị ra ngoài.

“Đợi một chút.” Hoắc Nhẫn vô thức nói: “Anh không sợ tôi làm hỏng đồ đạc trong phòng làm việc của anh à?”

Người bình thường sẽ không giữ sinh vật lang thang không rõ danh tính qua đêm trong phòng làm việc đâu nhỉ?

“Không sợ.” Người đàn ông chậm rì rì đáp: “Nhìn cậu rất giống một đứa trẻ ngoan.”

“Tắm đi, tôi đi đây.”

Hoắc Nhẫn ôm chặt đống đồ trong lòng, bướng bỉnh nói: “Tôi không có gì để báo đáp anh đâu.”

“Báo đáp á?” Bùi Như Dã khua tay: “Tôi đã cá với thầy Thương, rằng vừa nhìn đã biết cậu là một mầm non thần tượng sáng giá.”

"Hay là, cậu chứng minh cho tôi xem đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc