Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 4

Trước Sau

break

Hoắc Nhẫn nghĩ, nếu sau này thực sự vào được công ty này, chuyện nên nói sớm muộn gì cũng phải nói.

"Bố tôi nợ tín dụng đen, ba năm nay người của chủ nợ liên tục đến trường chặn tôi, tôi không còn nơi nào để đi."

Nữ giám khảo bên cạnh cau mày: "Vậy cậu nên đi báo cảnh sát, chứ không phải đến tìm chúng tôi.”

"Rõ ràng có những chuyện cảnh sát cũng không quản được." Người bên cạnh xen vào: "Ngoài việc không thể tiếp tục đi học, còn lý do nào khác không?"

Hoắc Nhẫn thẳng thắn ngoài dự kiến.

"Ở đây có lương căn bản, hơn nữa là đào tạo khép kín trong vài năm, mấy người đó sẽ không tìm thấy tôi."

Bùi Như Dã giơ tay chống trán cười một lúc.

"Không nghĩ đến chuyện nổi tiếng à? Nổi tiếng rồi là có thể trả hết nợ, đúng không nhóc?"

Hoắc Nhẫn hít sâu một hơi, nhìn anh ta, mở miệng nói tiếp.

Vì cơ thể yếu ớt nên giọng cậu có chút khàn, nhưng vẫn nói rành rọt từng chữ.

"Tôi đã đọc thông báo tuyển dụng."

"Chỗ các anh theo cơ chế đào thải. Thành tích kém thì bị loại, thành tích tốt thì được giữ lại."

"Nếu có thể ở lại đến cuối cùng, thì có thể debut."

Bùi Như Dã ngẩng đầu nhìn cậu, cây bút xoay tròn trong tay cuối cùng dừng lại.

"Cậu nghĩ cậu có thể trụ lại đến cùng?"

"Tôi sẽ cố hết sức."

Cố gắng hết sức.

"Được, tôi cho cậu qua." Vị giám khảo chính dễ nói chuyện ngoài dự đoán, cầm con dấu đóng vào đơn đăng ký.

Một giám khảo bên cạnh xua tay từ chối, nhưng hai người còn lại cũng đóng dấu theo.

"Nhóc con, khung xương mặt cậu đẹp đấy, sau này trưởng thành sẽ rất ưa nhìn." Nữ giám khảo nghiêm túc nói: "Phải bảo vệ tốt gương mặt của mình."

"Ngày mai đến công ty báo danh, trước khi vượt qua vòng loại đầu tiên, công ty chỉ lo ăn ở, qua vòng hai mới có lương, hiểu chưa?"

"Vâng, cảm ơn thầy cô."

Hoắc Nhẫn nhận lấy đơn đăng ký, cúi người chào, xoay người rời đi.

Trong lòng cậu lặng lẽ thở phào, nhưng lúc xuống cầu thang lại nảy sinh một cảm giác hoang đường.

Thực ra vào thời điểm này, lẽ ra cậu nên nghĩ xem nên đăng ký vào trường cấp ba danh tiếng nào mới đúng.

Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp hai, giáo dục bắt buộc đã kết thúc, không chỉ phải nộp học phí cấp ba và đại học, mà còn phải lo tiền thuốc men của dì Lục.

Dù có thêm nhiều học bổng cũng không đủ trang trải.

Khi Hoắc Nhẫn trở về nhà mẹ Trần, từ dưới lầu đã ngửi thấy mùi canh xương hầm thơm ngào ngạt.

Bố Trần cũng đã về, đang lớn tiếng nói với vợ con về những gì đã xảy ra ở chỗ làm, gia đình ba người cười nói rất ấm cúng.

Hoắc Nhẫn đứng dười tầng một nghe một hồi, bình tĩnh đi lên gõ cửa, lấy ba lô đựng mấy đồ linh tinh, rồi cúi người tạm biệt ba người nhà họ.

“Cháu làm phiền mọi người rồi.”

“Ôi đứa bé này cần gì phải khách khí thế, cô chú cũng là người nhìn cháu lớn lên mà.” Bố Trần nhíu mày nói: “Nếu không phải mẹ cháu mất sớm...”

Trần Ngôn đẩy ông một cái: “Bố đừng nói nữa.”

“Cháu định đi đâu? Đừng chạy lung tung.” Mẹ Trần tỏ ra lo lắng: “Nếu cháu xảy ra chuyện gì, cô chú cũng không biết đi đâu tìm cháu.”

“Cô ạ, cháu tìm được một công việc rồi, tối nay phải đi làm.”

“Hả? Cháu không học cấp ba à?” Mẹ Trần chặn cửa không cho cậu đi: “Chuyện của nhà cháu, cô chú giúp cháu nghĩ cách, giúp cháu tìm người, cháu ngồi xuống ăn cơm trước hẵn!”

Hoắc Nhẫn rất bình tĩnh: “Cô Trần, nhà cháu nợ 80 vạn, hơn nữa giao dịch rõ ràng, tòa án cũng không quản được.”

“Học bổng cũng không đủ, mấy người đó còn biết nhà cháu nữa.”

Cậu mở ba lô ra, lấy sổ đỏ ra.

“Cô Trần, mọi người có thể giúp cháu giữ cái này vài năm được không, cháu đem theo sợ xảy ra chuyện.”

Người phụ nữ che miệng vươn tay ôm lấy câu, một lúc lâu không nói gì.

“Cô biết hết, cô biết hết.” Bà ấy nức nở nói: “Cháu không học cấp ba, trong lòng cô buồn lắm.”

“Thế nào cũng phải ăn bữa cơm rồi mới đi chứ?” Trần Ngôn cũng dụi mắt: “Mẹ tao hầm một nồi to canh xương tảo bẹ, thơm lắm đấy”

Hoắc Nhẫn không lên tiếng, sau khi được thả ra lại cúi người trước gia đình ba người họ.

Thật sự cậu quá nghèo, không thể tặng họ bất kỳ món quà cảm ơn tử tế nào, chỉ có thể dùng cách này để bày tỏ lòng biết ơn.

“Cháu sẽ duy trì liên lạc với mọi người, đừng lo lắng.” Chàng trai siết chặt quai ba lô: “Cháu phải đi đây, tạm biệt.”

Cả gia đình tiễn cậu ra khỏi khu chung cư, nhìn cậu đi xa mới quay về.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc