Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 3

Trước Sau

break

“Còn ai chưa phỏng vấn không nào?” Một cô gái đội mũ lưỡi trai lớn tiếng gọi: “Đây là đợt cuối cùng rồi đấy, không đến thì phải chờ ba năm nữa nhé!”

Đèn giao thông bên lề đường vừa hay chuyển xanh, trên vạch kẻ đường cho người đi bộ chẳng có ai, như thể cố ý mở lối cho cậu.

Thiếu niên nắm chặt bằng tốt nghiệp, ma xui quỷ khiến thế nào lại bước qua.

“Này này này, có phải cậu đến phỏng vấn đúng không?” Cô gái chú ý đến cậu trai lấm lem này trông cũng khá điển trai, tự nhiên nhét một tờ đơn đăng ký vào tay cậu: “Nhanh điền đi, điền xong theo tôi, chắc cậu là người cuối cùng đấy.”

Hoắc Nhẫn cầm tờ đơn, nhìn những điều cần biết ở mặt sau, ánh mắt dừng lại vài giây ở dòng “Đào tạo khép kín” và “Lương cơ bản quyết định dựa trên điểm số”.

Cậu rút bút ra, nhanh chóng điền xong thông tin. Cô gái đứng bên cạnh ghé lại nhìn.

“Chữ đẹp thật đấy, trước đây cậu từng luyện viết à?”

Từng luyện chữ khải Liễu Công Quyền.

Cô gái dẫn cậu lên tầng hai, qua một khúc rẽ rồi đưa cậu đến trước cửa phòng.

Người bên trong thấy cô gái lại thò đầu vào thì cợt nhả nói: “Chúng tôi chuẩn bị kết thúc rồi, Tiểu Quân, cô không thấy mệt à?”

“Không mệt không mệt, tôi thấy cậu ấy hợp lắm.” Cô gái nhanh nhẹn đẩy Hoắc Nhẫn vào: “Các anh xem thử đi.”

Hoắc Nhẫn vô thức liếc nhìn cô gái, đối phương tưởng cậu đang căng thẳng, còn vỗ vai động viên: “Thả lỏng nào, hát một bài là được, nhảy cũng được.”

Nói rồi đóng cửa lại cái cạch.

Hoắc Nhẫn quay đầu, thấy đối diện có bốn người ngồi sau chiếc bàn dài.

Người đàn ông ở giữa rất trẻ, trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, tỏa ra khí chất sang trọng.

“Xin chào, tôi là Bùi Như Dã, cũng là giám khảo chính của cậu.” Anh ta đẩy gọng kính lên, nở nụ cười có chút kiêu căng.

“Bạn nhỏ, giới thiệu về bản thân đi.”

Hoắc Nhẫn cảm thấy chắc mình bị lú lẫn rồi nên mới đến đây.

Cậu há miệng định nói mấy lần, sau lưng vẫn âm ỉ đau vì chuyện xảy ra nửa tiếng trước.

Bên cạnh có một người mất kiên nhẫn nói: "Sợ sân khấu mà còn muốn làm minh tinh à, không làm được thì ra ngoài, chúng tôi tan làm rồi.”

Giám khảo chính bắt đầu ghi chép thông tin: "Tên?"

"Hoắc Nhẫn."

"Tuổi?"

"Mười lăm."

"Chiều cao?"

"Một mét bảy lăm."

Người phụ nữ bên cạnh anh ta bắt đầu thì thầm với đồng nghiệp: "Cũng được, mới dậy thì thôi, sau này chắc có thể cao tầm mét tám."

"Được rồi, bắt đầu kiểm tra." Bùi Như Dã xoay cây bút trong tay một vòng, nhìn chằm chằm cậu: "Hát trước đi?"

Hoắc Nhẫn cũng không ngại ngùng nữa, bèn hát bài hát nổi tiếng của Mai Hành "Chi bằng không nhớ", giọng hát rõ ràng trong trẻo, bắt nhịp rất chuẩn.

Mười năm trước, bài hát này nổi khắp cả nước, đến cả cô lao công quét dọn trong trường cũng biết hát.

"Không tệ." Cuối cùng vị giám khảo ngồi bên trái cũng thấy hứng thú với cậu: "Đã học qua nốt nhạc chưa?"

"Rồi ạ." Trong sách giáo khoa có dạy, thầy cô cũng từng giảng qua.

Nữ giám khảo đứng dậy đi đến bên cây đàn piano, ấn hai nốt: "Đây là gì?"

"Mi và Sol."

Lại ấn ba nốt: "Còn cái này?"

"Đô, Fa, Si."

"Thế còn cái này?"

Nữ giám khảo tiện tay ấn một chuỗi tạp âm, như thể đang tra tấn cây đàn.

"Sol, Si, Rê."

"Thính giác khá nhạy đấy."

Cô ta thử bốn lần, trước khi chấm điểm còn hỏi thêm vài câu khác. Hoắc Nhẫn đứng đó trả lời từng cái một, có mấy câu nghe không hiểu thì nói thẳng là không biết.

Nữ giám khảo cho điểm xong, lại đến lượt vị giám khảo chính kia.

"Thời gian có hạn, kiểm tra vũ đạo và hình thể cùng lúc luôn." Anh ta ra hiệu: "Nhảy một đoạn đi. Nếu cần nhạc đệm, có thể cắm USB vào loa ở bên này."

Hoắc Nhẫn khàn giọng nói: "Tôi không biết nhảy."

Một nhân viên phía sau cười xùy một tiếng: "Nhìn cách ăn mặc của cậu cũng chẳng giống người có tiền để học nhảy."

Bùi Như Dã không để ý đến người kia, chỉ nhìn cậu nói: "Biết tập bài thể dục giữa giờ chứ? Nhảy cái đó đi."

Hoắc Nhẫn nghe lời, giang tay ra, nghiêm túc tập hết một bài "Vũ điệu thanh xuân" trước mặt mấy người này.

Bốn giám khảo thực sự nhìn cậu nhảy từ đầu đến cuối, giữa chừng không ai nghịch điện thoại.

"Được rồi." Bùi Như Dã chấm điểm, công tư phân minh nói: "Sau đây là câu hỏi cuối cùng."

"Tại sao lại đến đây dự tuyển?"

Câu hỏi này rất đại chúng, câu trả lời của các ứng viên trước đó vô cùng đa dạng, có người nói vì ước mơ vì lý tưởng, có người khóc sướt mướt kể lể rằng gia đình đã phải trải qua bao khó khăn mới cho mình đi học nhạc được, nói thật họ nghe mãi cũng hơi chán.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc