Trên tivi đang phát quảng cáo ồn ào, vẫn còn một lúc nữa mới tiếp tục chiếu Hoàn Châu Cách Cách.
Trần Tiểu Nhãn vào nhà, vẫn phải bò trên cửa sổ hai bên nhìn ra ngoài, rồi mới lau mồ hôi, rót nước cho Hoắc Nhẫn.
"Nghỉ hè, mày cứ ở nhà tao đi." Cậu ta cười: "Dạy tao bài lớp mười đi, coi như tiền thuê phòng."
"Không dạy cũng được." Mẹ Trần cầm khăn ấm lau vết bẩn trên mặt Hoắc Nhẫn: "Mấy ngày này đừng ra ngoài, bọn chúng sẽ không tìm đến đây đâu."
Hoắc Nhẫn nhận lấy khăn, nhỏ giọng nói cảm ơn, ánh mắt trống rỗng.
Không đâu.
Lần trước chẳng phải chúng đã giết gà, đổ máu trước cổng trường sao?
Không phải chúng đã kéo “ông bố” kia đến trường, bạt tai ông ta ngay trước mặt mọi người sao?
Thứ những người đó muốn không chỉ là căn nhà cũ mẹ cậu để lại, mà còn muốn mạng của cậu, muốn cậu đi theo chúng, lăn lộn trên web đen kiếm tiền bẩn.
Chúng biết cậu là ai, biết cậu đã từng đạt bao nhiêu giải thưởng, dù có trốn vào Nhất Trung cũng không buông tha.
Chưa kể, món nợ kia càng ngày càng lớn. Ban đầu chỉ hai mươi vạn tệ, giờ đã tăng gấp bốn lần rồi.
Hoắc Nhẫn ngồi thẫn thờ thật lâu, mẹ Trần xót xa xoa mặt cậu: "Cô đi nấu canh cho cháu nhé, cháu đi tắm trước đi, quần áo mặc tạm đồ của Tiểu Nhãn ấy."
"Mẹ, con lùn lắm, mẹ phải lấy áo thun của bố cho nó mặc mới vừa."
"Mau đi lấy!"
Hai mẹ con họ lần lượt rời đi, chỉ còn lại Hoắc Nhẫn ngồi một mình trong phòng khách.
"SPF Entertainment đang tìm kiếm bạn! Đây là cơ hội tuyệt vời nhất của bạn!"
Đoạn quảng cáo trên tivi vẫn tiếp tục chạy.
“Chúng tôi có một chương trình thực tập sinh hoàn toàn mới, hệ thống tính điểm mới đảm bảo thu nhập, cơ sở vật chất hàng đầu trong và ngoài nước cùng đội ngũ giảng viên siêu đẳng đang chờ đón bạn!”
“Chỉ cần debut thành công, bạn sẽ có hợp đồng cấp A trị giá lên đến hàng trăm vạn tệ mỗi năm! Ngoài ra còn có tài nguyên đẳng cấp và sân khấu hoàn hảo được thiết kế riêng cho bạn!”
Người dẫn chương trình rát cổ bỏng họng đọc quảng cáo, hàng chục bức ảnh của các ngôi sao lần lượt hiện lên, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, nở nụ cười rạng rỡ.
Đứa trẻ lấm lem bẩn thỉu ôm gối ngồi xem TV, trên mắt cá chân còn dính vết sơn.
Khi Trần Ngôn ôm quần áo và khăn tắm đi ra, cậu ta nhìn theo ánh mắt của Hoắc Nhẫn.
“Địa điểm phỏng vấn hội trường C ở ngay đối diện trường mình kìa, cũng khá gần đấy.” Trần Ngôn đưa đồ cho cậu, chợt nhớ ra điều gì đó: “Hoắc Hoắc, mày phải quay lại trường lấy bằng tốt nghiệp đi, không khéo bọn người kia lại giở trò mạo danh người thân của mày để lấy mất.”
Cơ thể Hoắc Nhẫn lập tức căng cứng. Cậu nhanh chóng gật đầu, xoay người vớ lấy áo khoác rồi chạy vội ra ngoài.
“Này, ăn miếng đồ ăn vặt rồi hẵng đi chứ! Bao lâu rồi mày chưa ăn gì vậy, đại ca?”
Thủ khoa chẳng có dáng vẻ của một thủ khoa, trên người là bộ đồng phục lấm lem, giày thủng một lỗ. Cậu len qua đám phóng viên đang chặn ở cổng mà chẳng ai buồn liếc mắt nhìn.
Chỉ mất một lúc, cậu đã đến văn phòng giáo viên, trước khi đóng cửa còn theo thói quen kiểm tra xem có ai đuổi theo không.
Giáo viên chủ nhiệm ngồi tại chỗ, vẻ mặt đầy lo lắng, trong tay cầm bằng tốt nghiệp và ảnh tốt nghiệp của cậu.
“Cô Phương.” Hoắc Nhẫn cúi người chào: “Cảm ơn cô đã chăm sóc em suốt ba năm qua, đã làm phiền cô nhiều rồi.”
Mắt cô Phương đỏ hoe, đưa tay lau vội.
“Hoắc Hoắc à, trường quyết định thưởng cho em mười vạn tệ học bổng vì em là thủ khoa. Nhớ giữ cẩn thận mà dùng, tuyệt đối đừng để đám người đó biết, nghe chưa?”
Hoắc Nhẫn ngẩng đầu nhìn cô ấy, vô thức nắm chặt tay.
“Em mới mười lăm tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu thôi, đừng vì con người tệ hại ở nhà mà từ bỏ những gì đáng lẽ thuộc về mình.”
Giọng cô Phương bắt đầu nghẹn ngào: “Đứa bé ngoan, sau này, em nhất định sẽ là một người rất xuất sắc.”
Hoắc Nhẫn ở lại nói chuyện với cô ấy rất lâu, sau đó cầm đồ rời khỏi văn phòng.
Lúc cậu bước ra cổng trường, đám phóng viên vẫn đang níu kéo các giáo viên, bảo họ gọi thủ khoa ra.
Học sinh đạt hạng hai và hạng tư cũng là người của trường Tứ Trung, họ mặc đồ mới, vui vẻ nhận phỏng vấn.
Hoắc Nhẫn cầm thẻ ngân hàng và bằng tốt nghiệp đứng ở ngã tư đường rất lâu, gần như không thể thở nổi.
Bên kia đường chỉ còn lác đác vài người xếp hàng trước tòa nhà lớn, buổi phỏng vấn sắp kết thúc.