Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 1

Trước Sau

break

Ngày có điểm thi cấp ba, Hoắc Nhẫn đang chắn cửa.

Bên ngoài có người hắt sơn, dù cách một lớp cửa chống trộm và cửa lưới vẫn có thể ngửi thấy cái mùi hắc ấy.

Căn nhà cũ lâu năm không còn chắc chắn nữa, đến cả cánh cửa chống trộm bị mấy người đàn ông vạm vỡ lần lượt đấm vài cú đã không thể chịu nổi mà bắt đầu lung lay.

"Mịa nó, mở cửa, mày mà còn không mở có tin tao đốt nhà mày không hả?”

“Bố mày nợ tám mươi vạn tệ, bây giờ lãi lại tăng rồi, nhóc con, mày biết chưa hả? Biết điều thì mang sổ đỏ và chứng minh thư ra đây ngay! Mở cửa, đừng có trốn!"

Sơn giống như nhựa đường ào ạt chảy vào trong theo khe cửa. Hoắc Nhẫn chống lưng vào bàn, tay ôm chiếc tivi đã hỏng mấy năm bên cạnh đặt lên bàn, nghiến răng tiếp tục nghĩ xem còn có thể lấy thêm thứ gì để chắn nữa.

Điện thoại trong túi không ngừng sáng lên, nhưng đã tắt chuông và chế độ rung.

Thầy Trương: [Hoắc Nhẫn, em bắt máy đi! Em đỗ thủ khoa rồi, thầy cô đang tìm em đấy!]

Cô Lộ: [Hoắc Nhẫn, trường Nhất Trung và Thực Nghiệm đã gọi cho em mấy lần, nói rằng có thể giúp em giải quyết học phí. Nếu em thấy tin này thì nhắn lại cho cô được không?]

"Đệch! Đồ con hoang!” Người bên ngoài lại bắt đầu đập cửa, lời mắng chửi gì cũng văng ra hết: “Mày là thứ do thằng rác rưởi đó đẻ ra, mạng của mày đã bị nó đem thế chấp cho tụi tao rồi! Có giỏi thì báo cảnh sát đi, báo đi!"

Hai lớp cửa rung lên dữ dội, ngay cả bụi bẩn trong khe cửa cũng bay ra ngoài.

Sơn màu xanh đậm lặng lẽ chảy trên nền nhà, dính cả vào đế giày của cậu.

Thiếu niên đứng thẳng lưng, giữ chặt lấy chiếc tivi tiếp tục chắn cửa, im lặng chống cự.

Màn hình điện thoại sáng rồi tắt, lặp đi lặp lại không nghỉ.

Trần Tiểu Nhãn: [Hoắc Hoắc, mày đang ở đâu? Mày thi đại học được điểm tuyệt đối luôn đó, mẹ tao nói giờ mộ tổ nhà mày chắc đang bốc khói nghi ngút mười tám dặm đấy, có phải không? Ha ha ha ha!]

Bác sĩ Hồ: [Tôi đã giúp cháu ứng trước viện phí của dì cháu rồi, nhóc con, cứ chăm chỉ học hành đi, con đường phía trước còn dài lắm.]

Sau bốn mươi phút, đám đòi nợ đập một chai bia xuống đất, cuối cùng chửi rủa bỏ đi.

Thiếu niên vẫn cúi đầu chống ở đó, hồi lâu không nhúc nhích.

Mười lăm phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, là Trần Tiểu Nhãn mò đến.

"Hoắc Hoắc, tao biết ngay là mày xảy ra chuyện mà." Cậu ta nhón chân xiêu xiêu vẹo vẹo tránh sang hai bên đi qua đống mảnh thủy tinh vỡ, suýt nữa thì vươn tay chạm vào lan can dính đầy sơn: "Là tao là tao đây, bọn chúng đang ở cổng Tây ăn đồ nướng, mày ổn chứ?”

Hoắc Nhẫn nghiêng người, lúc nghe thấy giọng của thằng bạn nối khố mới thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp giọng nói: "Mày đến đây làm gì, mau đi đi."

"Sau này, mày định thế nào?" Trần Tiểu Nhãn cầm điện thoại nhảy lên bậc thềm, vẫn nói tiếp: "Tao còn tưởng giờ này mày đang ở trường nhận phỏng vấn nữa chứ, điện thoại cũng không nghe. Chẳng phải tụi đó mới đến tháng trước sao?"

Hoắc Nhẫn như không nghe thấy những lời này, lại giục: "Mày mau đi đi, đừng ở đây nữa."

"Mày trèo cửa sổ xuống đi, chúng ta đi sang phía Đông tránh tạm. Bây giờ chạy thì vẫn kịp." Trần Tiểu Nhãn nói: "Bọn chúng vừa mới ngồi xuống, tao quen ông chủ quán nướng đó, nướng đồ cực kỳ chậm, vẫn kịp chạy."

Các khớp ngón tay của thiếu niên nắm chặt đến trắng bệch, nhanh chóng đáp lại: "Được", rồi lao vào phòng ngủ lấy ba lô đóng gói đồ đạc.

Di ảnh của mẹ, sổ đỏ, chứng minh thư, sổ hộ khẩu, cả thẻ học sinh.

Nhà bọn họ ở tầng hai, thật ra trèo cửa sổ xuống rất nguy hiểm, dễ bị ngã gãy chân.

Nhưng từ năm lớp tám, khi nhà hoàn toàn phá sản, Hoắc Nhẫn đã quen với việc đêm hôm mò mẫm trong bóng đêm nhảy xuống, dù có lăn vào bụi cây cũng không phát ra tiếng động.

Lần này, khi cậu nhảy xuống, Trần Tiểu Nhãn đón sẵn ở dưới, ôm lấy cậu bằng cả hai tay, chưa kịp đứng vững đã kéo Hoắc Nhẫn chạy về hướng ngược lại.

"Chạy mau chạy mau chạy mau!"

Hai thiếu niên phát huy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy về phía cửa Đông khu chung cư Thường Thanh, băng qua đường và hẻm nhỏ, vừa chạy vừa ngoảnh lại nhìn, xác nhận không có ai đuổi theo, họ đi đường tắt qua khu chung cư Dương Quang, hai ba bước đã lao vào tòa nhà số tám.

Mẹ Trần Tiểu Nhãn đứng đợi ở cửa thang máy, vừa thấy bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm, trước tiên dang tay ôm chặt lấy Hoắc Nhẫn, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này, cháu chịu khổ rồi." Rồi kéo cả hai nhanh chóng vào nhà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc