Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 19

Trước Sau

break

"Ờ ờ? Nói gì?"

"Trước đó anh nói, em đến đây vì theo đuổi thần tượng?"

"Ơ, chẳng lẽ không phải à?" Bạn cùng phòng bật dậy như cá chép quẫy, nhìn cậu với vẻ kinh ngạc: "Cậu không biết chuyện đó sao?"

"Chuyện gì?"

Cậu trai lớn nhìn thoáng qua kính gọng bạc, rồi lại liếc về phía giường trên của mình, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, hạ giọng nói: "Bí mật này anh nói nhỏ cho cậu nghe thôi đấy, cậu đừng để người khác biết.” nói nhỏ cho cậu nghe thôi đấy, đừng để người khác biết."

Hoắc Nhẫn lặng lẽ chỉ tay lên giường trên.

"Không sao." Cậu trai lớn lắc đầu, có vẻ rất thân với kính gọng bạc: "Để anh nói cho cậu nghe, cái nhóm Corona mà chúng ta tranh nhau muốn vào ấy, nghe nói là có sáu suất, đúng không?"

Hoắc Nhẫn nắm bắt được trọng điểm: "Nghe nói?"

"Thực ra có một suất đã được định sẵn từ lâu rồi, nhiều người đều biết rõ điều đó."

"Định sẵn? Quan hệ nội bộ à?"

Bạn cùng phòng nở nụ cười phức tạp cảm khái nói: "Cậu còn hát bài của Mai thiên vương, thế mà lại không biết chuyện này sao?"

"Con trai của Mai thiên vương, Mai Sanh Dao, năm nay mười hai tuổi, chuẩn bị ra mắt dưới trướng công ty SPF của chúng ta."

"Toàn bộ đội hình siêu khủng này, cùng với những tài nguyên và giáo viên danh tiếng, tất cả đều là để trải đường cho cậu ta."

Trong đầu Hoắc Nhẫn trở nên trống rỗng, vô thức lặp lại: "Đã định sẵn một suất?"

Cơ hội để cậu có thể vào nhóm đã giảm đi mười sáu phần trăm.

"Đệch, cậu nghĩ mà xem, Mai Sanh Dao, mẹ là ảnh hậu, bố là siêu sao, đây là kiểu bối cảnh cấp độ phi thường đấy!" Bạn cùng phòng càng nói càng kích động, không nhịn được giậm chân tại chỗ mấy cái: "Lúc cậu ta sinh ra, cả giới giải trí đều hoan hô chúc mừng, đúng là sinh ra đã ngậm thìa kim cương!"

Hoắc Nhẫn vẫn đờ ra, hồi lâu mới "ừm" một tiếng.

"Tuy nhiều người đã biết bí mật này rồi, nhưng cậu cũng đừng nói linh tinh ra ngoài." Bạn cùng phòng cầm lấy thẻ cơm: "Dù trên anh thấy trên Tieba có rất nhiều bài bàn tán về chuyện này rồi, nhưng nói ít đi vẫn an toàn hơn, đúng không?"

"Đi đây, cậu cũng nhớ ăn tối đấy!"

Cậu ta mở khóa, vừa ngân nga vừa rời đi, để lại Hoắc Nhẫn ngồi ngây tại chỗ.

Cảm giác áp lực bắt đầu dâng lên từng chút một.

Hoắc Nhẫn tìm thẻ cơm, vừa xoay người lại thì đúng lúc chạm mắt với kính gọng bạc, thấy cậu ta vẫn đang ôm chiếc PSP.

Cậu vô thức nói một tiếng: "Chào buổi tối."

Kính gọng bạc hờ hững gật đầu, tiếp tục tựa vào tường chơi game.

Hóa ra là nằm mệt rồi, ngồi dậy nghỉ một lát.

"Anh không thấy căng thẳng à?"

Kính gọng bạc thoáng khựng lại, liếc nhìn cậu: "Cậu đang nói với tôi à?"

Giọng của thiếu niên trầm thấp, lạnh lùng, cảm giác như kim loại, khiến người ta nghe một lần là nhớ ngay.

"Đúng vậy." Hoắc Nhẫn trấn tĩnh lại, thấp giọng nói: "Chỉ còn năm suất thôi."

"Không." Kính gọng bạc ấn nút tạm dừng, tiếp tục điều khiển con rắn trong trò chơi uốn lượn ăn táo: "Cậu chỉ có một suất để tranh mà thôi."

Phản ứng đầu tiên của Hoắc Nhẫn chính là, người này chắc chắn không đơn giản.

Không phải vì tin tức cậu ta tiết lộ có chính xác hay không, mà là vì thái độ của cậu ta với bí mật này.

Hoàn toàn không để tâm, cũng không lo lắng chuyện cậu sẽ nói ra ngoài.

Không phải vì tin tưởng, cũng không phải vì không có ý định ra mắt, nếu thực sự không muốn ra mắt, thì cớ gì lại vượt qua từng vòng tuyển chọn đến tận bây giờ?

"Cậu muốn biết không?" Kính gọng bạc thờ ơ nói: "Cầu xin tôi đi, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Lòng tự tôn vào lúc này không còn nghĩa lý gì cả.

Hoắc Nhẫn cúi đầu, nghiêm túc nói: "Cầu xin anh, cảm ơn."

"Corona, nhóm nhạc có nguồn tài nguyên mạnh nhất trong mười năm qua của SPF, một đống thương hiệu xa xỉ và đài truyền hình đã bắt đầu chạy theo để bàn chuyện hợp tác." Thiếu niên đẩy kính lên: "THành viên chủ lực của nhóm, tất nhiên là Mai Sanh Dao."

Con trai của thiên vương và ảnh hậu, tài năng xuất chúng, bối cảnh vững chắc.

"Trừ Mai Sanh Dao ra, mấy suất còn lại công ty cũng đã tìm sẵn người rồi."

"Thiên tài piano chiếm một suất, người đứng nhất tổng điểm qua bốn vòng tuyển chọn chiếm một suất."

Kỹ năng hát lẫn nhảy vượt trội, thành tích không phân cao thấp.

Khả năng cao, người họ Long kia là người có năng lực toàn diện tốt nhất trong nhóm thực tập sinh, hơn nữa môn rap tự chọn lại còn đạt điểm tuyệt đối, có thể bổ sung vào phần còn thiếu của nhóm.

"Còn một người đang ở West End London hát nhạc kịch, đẹp trai, nhảy giỏi, có lẽ tháng sau sẽ về nước."

Hoắc Nhẫn siết chặt trụ giường lạnh lẽo, để mặc những gai nhọn đâm vào lòng bàn tay.

Ban đầu cậu nghĩ mình chỉ cần lọt vào top năm là còn cơ hội, nhưng không ngờ cuộc cạnh tranh lại khốc liệt đến mức này.

Tổng cộng có sáu suất, mà bốn suất đã được nội bộ quyết định.

"Không đúng, vẫn còn hai suất." Khi mở miệng lại, giọng Hoắc Nhẫn đã trở nên khàn khàn: "Anh mới nói đến bốn người."

"Đúng vậy." Thiếu niên ngẩng đầu, tay trái vẫn cầm máy chơi game, tay phải đẩy nhẹ gọng kính.

Giọng cậu ta lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh.

"Còn một suất nữa, là tôi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc