Nhóm Nhạc Và Vương Miện

Chương 20

Trước Sau

break

Thời gian ngừng lại mười giây. Trong mười giây đó, Hoắc Nhẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập dữ dội, lá phổi dãn ra rồi đột ngột ngừng lại, như đôi cánh chim mất kiểm soát.
Những lời đó vừa dứt, người kia lại ấn nút tạm dừng, tự mình chơi tiếp.
Bên cạnh bậc thang giường tầng dán một cái tên, ba chữ với nét bút mạnh mẽ rắn rỏi.
"Tạ Liễm Quân."
“Cảm ơn." Hoắc Nhẫn gượng gạo nói.
Kính gọng bạc tựa vào tường xua tay, cứ như chỉ đang nói với cậu rằng ngày mai trời sẽ mưa.
Hoắc Nhẫn rời khỏi ký túc xá, cảm giác toàn bộ cơ thể mình đang rơi xuống vực sâu.
Trước đó, cậu còn có một kịch bản mô phỏng khá lạc quan. Mỗi tháng giữ vững thứ hạng tiến bộ, trước vòng tổng tuyển chọn sẽ lọt vào top 20, cuối cùng tranh giành để lọt vào top 5, giành lấy cơ hội đổi đời này.
Nhưng Tạ Liễm Quân nói, bây giờ chỉ còn một suất, chỉ một mà thôi.
Cậu máy móc lấp đầy bụng mình trong nhà ăn, giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, một mình đi lên tầng bảy.
Vì buổi học biểu diễn lần này sẽ kiểm tra biểu diễn vũ đạo, nên hầu hết mọi người đều ăn qua loa rồi chạy lên tầng tám tìm phòng tập để ôn lại nội dung buổi trước, cách một tầng cũng có thể nghe thấy tiếng loa hỗn loạn.
Hoắc Nhẫn quẹt thẻ vào phòng huấn luyện chức năng, đi thẳng rồi rẽ trái đến phòng máy tính.
Những chiếc máy tính ở đây đều được trang bị hệ điều hành win7 đời mới nhất, dù bị hạn chế một số chức năng như không thể chơi game hay xem phim, nhưng đủ để học viên luyện tập xướng âm và tra cứu kho dữ liệu khổng lồ trong phòng kính ngăn cách.
Không chỉ được cài đầy đủ các phần mềm lớn nhỏ, mà còn có thư viện video nội bộ của công ty.
Băng ghi hình concert, bản nhạc, bản thảo lời bài hát…
Tất cả các tài liệu đều được phân loại tổng hợp, trở thành nguồn tài nguyên học tập quý giá và độc nhất vô nhị.
Bình thường, Hoắc Nhẫn có thói quen viết ghi chú cho có lệ, nhưng thực ra cậu đã quen sử dụng trí não để ghi nhớ và hệ thống hóa mọi thứ cần thiết.
Sổ tay có thể hư hỏng hoặc mất, nhưng bộ não của cậu như một chiếc máy tính vô cùng chính xác, gần như không phạm bất kỳ sai lầm nào.
Cậu tập trung tinh thần, bắt đầu tìm kiếm thông tin về những người trong nhóm trên các trang web trong và ngoài nước.
Bạc Quyết, quán quân cuộc thi piano quốc tế Chopin, giải ba cuộc thi violin quốc tế Paganini.
Trong bức ảnh, thiếu niên tóc dài dựa vào chiếc đại dương cầm Steinway, nụ cười kiêu ngạo và phóng khoáng.
Long Già, con trai thứ ba của tổng giám đốc tập đoàn Huyền Ngự, doanh nghiệp gia tộc kinh doanh trải rộng từ bất động sản đến điện tử và logistics.
Lúc mới sinh cậu ta đã từng lên tin tức vì được tặng một chiếc nhẫn kim cương xanh trị giá hàng trăm triệu, còn nằm trong tã lót đã được các danh viện (người phụ nữ giàu có) quý nhân vây quanh.
Mai Sanh Dao, con trai của ảnh hậu và thiên vương.
Thông tin cá nhân được bảo vệ rất tốt, tất cả tin tức đều là những lời giới thiệu chính thức và máy móc.
Năm nay vừa tròn mười hai tuổi.
Hoắc Nhẫn nhìn từng hàng chữ trên màn hình, cậu cười khổ.
Thì ra ngay từ đầu, trò chơi này đã dành chỗ sẵn cho những kẻ quyền quý danh tiếng.
Vạch xuất phát của họ chính là vạch đích của cậu.
Trì Tễ, thiên tài nhạc kịch từng gây chấn động West End London và Broadway New York.
Bốn tuổi vào nghề, đến nay đã có kinh nghiệm diễn vai A (diễn viên chính thức của vai diễn, không phải là thay thế) trong ba vở nhạc kịch nổi tiếng.
Từng theo đoàn kịch tham gia buổi biểu diễn báo cáo tại Cung điện Buckingham và Nhà Trắng, năm nay mười lăm tuổi.
Còn người cuối cùng, Tạ Liễm Quân.
Hoắc Nhẫn hít một hơi thật sâu, vốn dĩ đã gần như tê liệt trước những hào quang và xuất thân hoa lệ này...còn có thể giỏi đến mức nào nữa chứ? Cậu thầm nghĩ.
Nhìn qua thành tích của bốn người trước, Hoắc Nhẫn nghĩ mình sẽ không còn thấy kinh ngạc trước thân phận cụ thể của người bạn cùng phòng này nữa.
Chắc cũng là một thiên tài hoặc nhân vật nổi tiếng nào đó thôi.
Trong thế giới của những người bình thường, một trường học có thể xuất hiện một thiên tài, đã đủ để khiến người ta bàn tán suốt nhiều năm.
Nhưng ở SPF, bọn họ lại tụ tập thành nhóm, như đóa hướng dương nở rộ đầy kiêu hãnh.
Ba chữ "Tạ Liễm Quân" vừa nhập vào ô tìm kiếm, hàng trăm nghìn kết quả xuất hiện trước mặt cậu.
Hoắc Nhẫn siết chặt con chuột, ép bản thân điều hòa nhịp thở.
Cuối cùng cậu cũng phát hiện ra nhận thức của mình về thế giới này phiến diện đến mức nào.
Cái tên Tạ Liễm Quân gắn liền với vô số bài báo, hashtag trên Baidu, phỏng vấn chuyên đề, và còn cả danh sách vô số tác phẩm...
[Phỏng vấn nhân vật: Tạ Liễm Quân: 17 tuổi, 2000 ca khúc sáng tác, tôi đang làm cái gì thế này?]
[Ca khúc mới của Tạ Liễm Quân độc quyền ra mắt: Sẽ sáng tác album cho Lộ thiên vương, phong cách cá nhân đón nhận sự lột xác hoàn toàn!]
Bốn tuổi chơi piano, mười hai tuổi sáng tác nhạc, thông thạo ba ngoại ngữ, từng giành hơn mười mấy giải thưởng.
Cậu ta chưa từng hát một bài nào, nhưng lại là nhạc sĩ thiên tài mà tất cả ca sĩ hạng A, hạng B, hạng C đều mong muốn hợp tác.
Ngay cả khi nhận phỏng vấn trên kênh truyền hình quốc gia, trong tay thiếu niên ấy vẫn cầm theo một chiếc PSP màu bạc với nụ cười thờ ơ.
Tựa như tất cả vinh quang và giải thưởng cũng chẳng thú vị bằng nửa ván rắn săn mồi.
Hoắc Nhẫn ngồi lặng trong bóng tối, yên lặng bắt đầu tìm kiếm những từ khóa và thương hiệu từng nghe thấy ở SPF.
Từ giá những chiếc đồng hồ cao cấp mà các ngôi sao đại diện trên poster công ty, đến giá trị và ý nghĩa của từng hạng mục tài nguyên, cuối cùng cậu cũng thoáng nhìn thấy một phần nổi của tảng băng chìm trong thế giới giải trí này.
Cậu nhìn thấy hiện trường buổi concert với hàng chục nghìn người reo hò như sóng thần, nhìn thấy tin đồn, vụ bê bối, thậm chí cả cáo phó. Trong những dòng chữ lạnh lẽo trên trang web, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ thế giới danh lợi ngay ngoài cửa chớp kia, gần trong gang tấc.
Nơi này chất đầy vàng bạc châu báu, nhưng nhìn vậy mà không phải vậy.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc