"Được rồi, xuống đi." Aya vỗ vai cậu, tiếp tục giảng: "Vì vậy, khi biểu diễn trên sân khấu, cần phải có sức lan tỏa và khả năng biểu đạt..."
"Cô ơi!" Một nam sinh cắt ngang: "Cô đẹp thế này, dù không nhảy thì bọn em cũng đỏ mặt rồi."
Aya liếc xéo bọn họ: "Sau này nếu vào nhóm nhạc thật sự, sáu người các cậu sẽ phải nhảy vũ đạo áp sát mặt và hát tình ca đấy. Giờ không luyện, sau này tha hồ khóc."
Hoắc Nhẫn ngồi trở lại chỗ của mình, tiếp tục nghe giảng. Bất chợt, cậu nhận ra người ngồi bên cạnh chính là kính gọng bạc kia.
Nhân lúc ngồi xuống, cậu liếc nhìn một cái, phát hiện kính gọng bạc đang chơi trò rắn săn mồi, hơn nữa còn là tốc độ nhanh nhất.
Trên màn hình PSP mô phỏng giao diện 3D, con rắn vuông vắn màu sắc rực rỡ đâm quàng đâm xiên, những vẫn nhớ đổi hướng kịp thời để ăn đạo cụ.
Hoắc Nhẫn thầm nghĩ cậu bạn cùng phòng này không nghe giảng sao, rồi tiếp tục vừa xem video bài giảng vừa ghi chép lại.
Tháng tám, lúc chọn môn học, cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng, nên vẫn chọn tiếng Anh giao tiếp và nhạc lý nhập môn làm môn tự chọn. Nhưng vì các giáo viên nói rằng có thể đến lớp nghe giảng thoải mái, nên ngoài thời gian luyện đàn, cậu còn tranh thủ ghé qua mấy lớp khác để nghe thử.
Lớp rap đặc biệt ồn ào, giáo viên giảng bài một lúc là lại ngẫu hứng một đoạn freestyle, bên cạnh có học sinh nhiệt tình beatbox phụ họa.
Toàn bộ thời gian của lớp soạn nhạc, giáo viên đều chơi đàn điện tử, vừa giảng vừa biểu diễn. Giáo viên là một trong những người soạn nhạc của công ty, thường kết hợp với những ca khúc thịnh hành đã ra mắt để nói về quá trình sáng tác của mình.
Hoắc Nhẫn đã cày kỹ Czerny 599 và Beyer, dưới sự hướng dẫn của Bạc Quyết, bắt đầu học đến Czerny 849. Ngón tay cậu dần xuất hiện một lớp chai mỏng, lúc gõ phím đàn cũng không còn đau như trước nữa.
Cậu hiểu rằng, khi đã vào nhóm nhạc rồi, thời gian học sẽ linh hoạt hơn, nên chuyên tâm tập trung luyện đàn để quen với các động tác ngón tay. Thỉnh thoảng cậu còn tự thêm giờ học, thử tập vừa đánh đàn vừa hát, dần dần cũng tìm thấy niềm vui trong đó.
Điều thú vị nhất của việc chơi piano chính là sau khi đã thuần thục.
Trước khi biết đọc bản nhạc, đánh thế nào cũng chỉ là vô nghĩa, chỉ là ấn từng nốt nhạc một, giống như đang đạp máy may.
Nhưng khi có thể chơi trôi chảy một bản nhạc hoàn chỉnh, cả cơ thể sẽ bất giác đung đưa theo giai điệu, giống như đang trôi trong một dòng sông êm đềm không chướng ngại vật. Nếu thêm cả ngân nga nữa thì dường như ngay cả linh hồn cũng có thể bay lên.
Hoắc Nhẫn dần dần bỏ qua cảm giác xấu hổ, bắt đầu tập hát hết bài này đến bài khác. Nếu hát sai nốt, cậu liền lặp lại nhiều lần, vừa hát vừa không nhịn được bật cười.
Cậu luyện tập suốt mấy tiếng, đến khi dừng lại uống nước mới phát hiện thầy giáo dạy soạn nhạc, thầy Mễ, đang đứng ở cửa.
"Xem cậu luyện hai tháng nay rồi, lên tay cũng nhanh lắm." Thầy Mễ bước đến ngồi xuống, không cần nhìn bản nhạc mà đã chơi lại đoạn giai điệu vừa nãy của cậu: "Đoạn này lấy hơi sai rồi, hát lại."
Hoắc Nhẫn vừa uống xong một ngụm nước, hát lại lần nữa, bắt đầu đi theo nhịp điệu của thầy.
"Còn phải chú ý đến kỹ thuật chuyển giọng và hát nhỏ dần." Thầy Mễ chơi xong một đoạn, lấy ra một cái máy đập nhịp hình kim tự tháp, dạy cậu lên dây cót: "Cậu thích piano, sao không đăng ký lớp hát đệm đàn của tôi?"
Hoắc Nhẫn thành thật trả lời: "Sợ điểm không đủ, bị loại mất."
"Cũng đúng." Chàng thanh niên sờ cằm: "Tôi chấm điểm rất nghiêm, cậu không chọn tôi là thông minh đấy."
"Làm lại một đoạn nào." Anh ta tiện tay chơi một đoạn biến tấu hoa mỹ, dẫn dắt Hoắc Nhẫn hát tiếp: "Bắt đầu từ câu Tôi tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn em."
Hoắc Nhẫn cất tiếng hát theo tiếng đàn, vừa để ý quan sát cách thầy chuyển ngón và luyến ngón khi chơi đàn.
*Luyến ngón là kỹ thuật tạo âm thanh liên tục bằng cách thay phiên các ngón một cách nhịp nhàng.
Thầy giáo vào phòng đàn tiện thể dạy cậu nửa tiếng, không chỉ dạy kỹ thuật đệm đàn và hát, mà còn hướng dẫn cách vào bài và kết thúc bài hát.
Với trình độ của thầy Mễ, bình thường dạy ngoài giá cả lên đến hàng nghìn tệ một giờ, nhưng trước mặt đám học sinh bọn họ lại không hề ra vẻ chút nào.
Dạy xong hết mọi thứ, chàng thanh niên vừa lau bàn phím vừa buột miệng hỏi: "Tôi nghe mấy người Aya bảo, cậu hát nhạc của Mai thiên vương, mở miệng là có thể khóc ngay, thật không đấy?"
Hoắc Nhẫn ngẩn ra:"Sao thầy biết...?"
"Giáo viên cũng rảnh rỗi mà, buôn chuyện với nhau chứ sao." Mễ Cách cười tít mắt: "Thật ra tôi từng thấy ảnh cậu trên báo rồi. Cậu là thủ khoa năm nay, đúng không?"
"Chuyện này là bí mật, tôi biết mà, sẽ không nói với ai đâu." Chàng thanh niên đứng dậy, hạ thấp giọng nói: "Nhóc con, chúc cậu theo đuổi thần tượng thành công nhé."
"Khoan đã..." Hoắc Nhẫn vô thức tóm lấy cổ tay anh ta, lại lập tức buông ra: "Thầy Mễ, thầy vừa nói gì cơ?"
"Không phải cậu vì Mai Hành mà đến đây tham gia tuyển chọn à?" Mễ Cách ngạc nhiên: "Thế là vì cái gì?"
Mai Hành và nhóm nhạc này có liên quan gì sao?
Hoắc Nhẫn không hỏi, nhưng vẻ mặt kinh ngạc đã bán đứng suy nghĩ trong lòng.
"Không phải sao?" Mễ Cách cũng ngớ ra, trở tay vỗ vai cậu: "Đi hỏi mấy người bạn tốt của cậu đi, bọn họ chắc chắn biết đấy."
“Tôi có tiết, sắp muộn rồi, gặp lại sau nhé thủ khoa nhỏ...”
Hoắc Nhẫn ngồi đờ ra trong phòng đàn vài giây, trong lòng nghĩ, chuyện quái gì thế này.
Cậu không rõ Long Già và những người khác có biết không, nhưng người bạn cùng phòng chắc chắn biết.
Cậu đắn đo một lúc, ôm cầm phổ quay về ký túc xá.
Bạn cùng phòng đang nằm dài trên giường đọc truyện tranh, thấy cậu về bèn tiện tay chào: "Đi tập nhảy à?"
"Không, vừa luyện đàn xong." Hoắc Nhẫn liếc nhìn kính gọng bạc ở giường trên vẫn đang chơi PSP, rồi ngồi xuống đối diện bạn cùng phòng, do dự một lát mới nói: "Trước đó anh nói..."