“Cô ơi, cậu ấy chọn môn gì vậy?” Có người trong đám đông hỏi.
“Tiếng Anh giao tiếp và Nhạc lý nhập môn.” Aya đáp: “Hai môn này gần như không có học viên nào chọn, cậu ấy học cùng với nhóm thực tập sinh sắp ra mắt, khá giỏi đấy.”
“Đệt!”
“Hóa ra thực sự có người học mấy môn này à?”
Hoắc Nhẫn thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mình có thể ở lại, thêm một tháng được nhận lương.
Tối đó có ba mươi người bị loại, một trăm mười người được phân vào lớp a và b theo thứ tự ngẫu nhiên, các khóa học và ký túc xá cũng được phân bổ lại.
Lúc Hoắc Nhẫn ôm hành lý đi đến phòng ký túc, thì có người nhận ra cậu: “A, cậu là thằng nhóc ngày nào cũng đi luyện đàn!”
Các thực tập sinh ở đây chủ yếu là mười bảy mười tám tuổi, không có nhiều người bằng tuổi cậu.
Hoắc Nhẫn gật đầu, nhìn lướt qua mấy người trong phòng ký túc.
Có một người nằm trên chiếc giường bên trên giường cậu, người đó đeo kính gọng bạc, đang chăm chú chơi PSP.
Bên cạnh có một người đang ép chân trước gương, một người khác đang nói chuyện với cậu ta, đều là những người cậu chưa từng gặp qua.
“Lần này, cậu được điểm tuyệt đối môn tự chọn, lợi hại quá.” Bạn cùng phòng cười nói: “Nếu cậu thật sự vào được corona thì cũng coi như theo đuổi thần tượng thành công nhỉ?”
Theo đuổi...ai cơ?
Hoắc Nhẫn đang định hỏi cậu ta có ý gì thì một bạn cùng phòng khác đã vẫy tay nói: “Ngày mai có tiết vũ đạo của thầy Bùi, cậu còn chưa luyện tập hả?”
“Tập tập tập, đến đây đến đây!”
Hoắc Nhẫn cất đồ xong, lại liếc nhìn giường trên.
Người đó đeo tai nghe ấn PSP lách tách lách tách, mười phút trôi qua, cậu ta vẫn không có ý định rời giường, có vẻ là một học sinh cấp ba bình thường.
Ngày hôm sau lên lớp, đúng như dự đoán, học viên của lớp mới bị Bùi Như Dã bắt nhảy dây, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn dạy họ vũ đạo.
Trợ giảng cũng quen với đội hình này, động tác phát dây nhảy vô cùng thuần thục: “Tiêu chuẩn là một tiếng bốn nghìn cái, mọi người tự nhảy đi, mệt rồi thì nhớ dãn cơ chân rồi hãy ngồi!”
Bùi Như Dã đang chơi điện thoại, vẫy tay chào hỏi họ một cách tượng trưng.
55 người đứng phân tán trong phòng luyện tập, bắt đầu tiếp tục nhảy với sợi dây mới.
Hoắc Nhẫn luyện tập liên tục trong một tháng, đã dần dần tìm được bí quyết và nhịp thở.
Cậu cố ý thả chậm tốc độ, ở trong góc quan sát tốc độ của người khác.
Bởi vì phân lại nhóm hoàn toàn không theo thứ tự nên Long Già, Bạc Quyết và mấy người bạn cùng phòng của cậu đều ở lớp b.
Hai người hạng nhất đều kết thúc luyện tập trong vòng 45 phút, gặp trợ giảng ký tên rồi ra ngoài đi tắm, coi như tan học sớm.
Trong 45 phút, Hoắc Nhẫn chỉ nhảy được 2000 cái, vẫn đang quan sát tình hình thực lực của những người khác.
Lần lượt lại có thêm vài người xách dây nhảy tìm trợ giảng ký tên, trông ai cũng lạ mặt.
Thể lực của cậu giảm dần, hơi thở bắt đầu hỗn loạn.
Cách cậu không xa có một bóng dáng quen thuộc đột nhiên dừng lại, đẩy gọng kính bạc lên rồi đi qua chỗ trợ giảng, sau khi ký tên xong thì lôi từ trong túi áo khoác ra một cái PSP màu bạc, vừa chơi vừa đi ra ngoài.
Cuối cùng Hoắc Nhẫn cũng nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta.
Trông nho nhã, gầy gò, mắt phượng hẹp dài hơi xếch lên.
Cậu cứ cảm thấy cậu ta không giống với những người khác.
Hai tiếng lớp vũ đạo còn chưa kết thúc, trong phòng tiết biểu diễn đã gần kín người ngồi.
Giáo viên là trợ giảng Aya xinh đẹp lạnh lùng kia.
Cô ấy vừa đi vào, tầm mắt của mấy cậu trai đã dõi theo, tiếng nói chuyện đồng loạt dừng lại.
"Tháng này, bài luyện tập và kiểm tra đều là Hoa Hỏa Trùng."
Cô ấy mở máy tính, đồng thời bật mv lên: "Sau giờ học, mọi người tự phân tích các bước nhảy, không hiểu thì trong giờ làm việc có thể hỏi trợ giảng, đừng làm phiền thầy Bùi."
Hoắc Nhẫn im lặng gật đầu.
Chắc thầy Bùi đến chỉ để chơi điện thoại.
"Hoa Hỏa Trùng có vũ đạo khá đơn giản, ca từ cũng rất dễ thuộc, chủ yếu kiểm tra khả năng biểu diễn của người trình diễn."
Cô ấy mím đôi môi đỏ, nhướng mày hỏi: "Có ai từng tự học vũ đạo của MV này không?"
Trong số bốn mươi lăm thực tập sinh, lác đác có người giơ tay, vừa đúng mười người.
Còn có người lắc đầu tự nhủ "Bài này dễ quá, không cần học."
"Cậu lên đây." Cô ấy mỉm cười: "Nhảy cho tôi xem nào."
Mọi người ồ lên, vỗ tay rào rào, vừa kéo vừa đẩy cậu thực tập sinh đó ra.
Cậu trai cao lớn cũng không hề sợ hãi, rất bài bản nhảy theo MV, trước khi kết thúc còn nháy mắt đầy phong cách, khiến cả đám bên dưới huýt sáo trêu ghẹo.
"Không đạt." Trợ giảng xua tay: "Xuống đi, về sau trình độ thế này thì đừng khoe ra nữa."
Thấy thực tập sinh kia đã ngồi lại chỗ cũ, cô ấy liền chỉ vào Hoắc Nhẫn ngồi hàng đầu: "Cậu lên đây, làm giáo cụ trực quan."
Hoắc Nhẫn chớp mắt, rất ngoan ngoãn đứng vào vị trí cô ấy chỉ.
Aya không bật nhạc, giơ tay đặt lên vai cậu.
"Những lời muốn nói, đều viết trong bóng dáng pháo hoa."
Cô ấy trượt bước đến trước mặt cậu, ánh mắt dịu dàng.
"Hôm qua thấy em khóc, cũng không biết phải làm sao mới có thể ôm em một cái."
"Lời nói không mạch lạc, lòng dạ ngược xuôi, chỉ muốn trao em cả bầu trời pháo hoa này."
Cô ấy nhảy quanh cậu, chất giọng khàn khàn, từng chuyển động đầu ngón tay đều mang theo cảm giác như đang yêu.
"Muốn nói với em..."
Hoắc Nhẫn nín thở, theo bản năng điều chỉnh biểu cảm tự nhiên hơn.
"Tấm lòng của anh..."
Cô ấy nâng cao âm điệu, khi ngửa đầu lên, mái tóc vàng dài xõa ra như dòng thác, giọng hát trong trẻo ngọt ngào, như thể đang tỏ tình ngay tại chỗ.
"Xin hãy nhìn thấy tấm lòng của anh."
Hoắc Nhẫn nhìn đi chỗ khác hắng giọng, giả vờ như mình không bị ảnh hưởng.
"Cậu nhóc," Dưới khán đài, Long Già lắc lắc chai nước suối: "Cậu đỏ mặt rồi kìa."
Hoắc Nhẫn vô thức giơ tay che mặt, Bạc Quyết ngồi bên cạnh Long Già tỏ vẻ ghét bỏ: "Cậu ta lừa cậu mà cậu cũng tin à?"